Nhấc chân lên, dưới chân có chút mềm mềm, Phong Vân chậm rãi cúi đầu.
Hố phân.
Nhưng mà, tình huống này coi như hoàn hảo, bởi vì lúc này đây nàng đang dẫm lên trên chân của Á Lê.
“Á Lê……” Phong Vân tức giận đến nỗi sùi bọt mép.
“A, a, phương hướng có chút sai, ta không phải cố ý ……”
Tiếng gầm gừ kia, làm cho kẻ đang đi nhà xí vẫn chưa phân biệt được
hai kẻ lạc đường là thần tiên hay yêu quái thì đã bị dọa cho sợ hãi mà
bỏ chạy .Kẻ đó sau khi bỏ chạy phải trấn định mất nửa ngày, sau đó mạnh
mẽ hét lớn:“Linh đế, thần tiên, ta được gặp thần tiên linh đế ……”
Tiếng gào rú càng lúc càng vang xa hơn.Từ đó về sau, có lời đồn đại
rằng ở hầm cầu có linh đế quang lâm.Đương nhiên lời đồn đó vẫn lưu
truyền thiên cổ, trở thành giai thoại cho đời sau.
Sông nhỏ chảy chầm chậm, để chân vào trong làn nước mát lạnh, Phong
Vân dùng tư thế vô cùng oai phong, đứng thẳng nghiêm mặt. Không biết suy nghĩ gì đó, nàng đột nhiên nở nụ cười làm lành với Á Lê. Bên cạnh đó,
tiểu hoàng kim cũng đang nhếch mép cười đểu.
“Lần này mà sai lầm nữa ta lột da tinh linh nhà ngươi.” Phong chống tay hai nạnh, nghiến răng nghiến lợi nhìn Á Lê.
Á Lê sờ sờ đầu mình , hắc hắc cười nói:“Cái…cái đó là do ta chỉ chú ý đến khoảng cách cùng phương vị, cho nên địa điểm đặt chân có chút……Ờm
thì, đó là tính toán sai, tính toán sai một chút xíu thôi mà.”
Phong Vân nhìn vẻ mặt tươi như ánh mặt trời của Á Lê, trong lúc nhất
thời muốn tức giận cũng không được, mà cười cũng không xong.
Đó là một tinh linh không có não mà.Không chấp, không chấp !
“Chuẩn bị.” Phong Vân đã biết phải làm thế nào, không cần Á Lê ôm, chính mình túm lấy cánh tay của Á Lê, dùng linh lực cố gắng bay
lên khỏi mặt đất.
Á Lê nhìn phương hướng một chút, tính xong phương vị, sau đó vang lên một câu:“Bay nào ~”
Khói nhẹ bay qua, Phong Vân cùng Á lê lại một lần nữa không thấy đâu.
Ánh mặt trời chói chang, người người qua lại.Một mảnh líu ríu, tiếng người ồn ào, náo nhiệt vô cùng.
“Xoạt ‘’Tại nơi náo nhiệt nhất, Phong Vân cùng Á Lê sau một tiếng xoạt vang lên, đoan đoan chính chính ngồi ở một bàn……
Mà ở bên cạnh họ, cũng có hai người đang ngồi uống trà.
Lúc này đột nhiên thấy có hai kẻ ngồi ở trên bàn, gặp phải cảnh này , hai người bàn bên cạnh nhất thời bị dọa sợ,lập tức kêu to.
“Bốp bốp.” Phong Vân cùng Á Lê phản ứng nhanh lẹ, mỗi người một quyền, lập tức cho hai kẻ kia đi gặp chu công.
Sau đó hai người nhanh tay , đem người nhét xuống dưới gầm bàn.
Sau đó, đoan đoan chính chính ngồi xuống, thản nhiên như hai quan khách đang thưởng trà, nói chuyện phiếm.
Sự việc diễn ra vô cùng nhanh chóng nên mọi người chung quanh căn bản đều không có phản ứng , bọn họ đều không biết bàn này đã bị thay đổi
người .
Âm thanh vẫn huyên náo như trước, tiểu lâu này vẫn vô cùng náo
nhiệt.Đương nhiên rồi, đây chính là trà lâu náo nhiệt nhất ở Cù Châu
thành mà.
Mặt đối mặt, Phong Vân nhìn Á Lê.Á Lê vuốt đầu, rất tự giác mà cúi gằm mặt xuống.
Ánh mắt đại tẩu thực nghiêm túc, sắc như đao, làm cho người ta sợ hãi chết mất.
“Ngươi hẳn là nên cho ta một cái công đạo?” Thanh âm thâm trầm xuống, lạnh lẽo như băng.
Á Lê lại hắc hắc nở nụ cười, nhe răng cười tươi rói, có chút đắc ý thì thầm :“Hê hê , lần này ta lựa chọn vị trí tiếp đất thật không chê vào đâu được .”
Phong Vân híp mắt lại :“Ta không nói đến việc này,nơi ta muốn đến là mật thất của Thánh Linh Cung, rốt cuộc lúc này chúng ta đang ở nơi nào?”
Á Lê giơ tay lên ngượng ngùng sờ sờ lỗ tai của chính mình, thầm nói:“Ta rõ ràng đã dựa theo phương vị kia mà đi mà , chả hiểu sao lại không phải……”