Gió nhẹ nhàng thổi, mặt hồ thoáng xao động, vô cùng nên thơ.
“Đế quân, Thiên Khung chúng ta muốn xin trợ giúp của người.” Sau khi đã đi xa một đoạn, Lâm Thừa tướng liền đè thấp thanh âm nói với Mộc Hoàng .
Mộc Hoàng nghe vậy thì nhíu mày nhìn Lâm Thừa tướng :“Muốn bản quân hỗ trợ?”
Nếu hắn nhớ không lầm thì Thiên Khung bọn họ trong là thế lực không
chịu cúi đầu cơ mà, hiện tại sao lại ra nông nỗi khiến hắn phải hỗ trợ .
“Đế quân, đây là vật mà hoàng đế của Thiên Khung chúng ta……”
“Hả?” Lâm Thừa tướng theo trong lòng lấy ra một vật truyền tin , lời còn chưa nói xong, Mộc Hoàng bỗng cảm thấy rùng mình, nháy mắt
liền hướng về cỗ xe ngựa.
Cùng khắc đó, Mặt hồ bên cạnh xe ngựa Phong Vân nổi lên những trận sóng .
Một cỗ lực lượng ở mặt hồ đột nhiên phóng ra , hướng thẳng tới chỗ Phong Vân đang ngồi trong xe ngựa. .
“Rống……” Mười hai con sư thứu thấy thế đồng loạt rống lên, lao tới cỗ lực lượng kia.
Nhưng mà, cỗ lực lượng kia như vô hình xuyên qua chúng nó, nháy mắt tập trung ở trên người Phong Vân .
Gió bỗng nhiên ngừng thổi , cỗ lực lượng khẽ nhúc nhích, sáng rọi lóe ra những tia sáng.
Chỉ dao động như thế trong tích tắc, Phong Vân còn không kịp có phản
ứng lại thì bóng dáng của Phong Vân đã biến mất khỏi xe ngựa .
“Phong Vân.” Mộc Hoàng lao như tia chớp quay về, chỉ kịp nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Phong Vân, không khỏi giận tím mặt.
Phong Vân…… đã biến mất.