Lúc này Mộc Hoàng không mặc chiến giáp mà chỉ khoác lên người chiếc
áo màu lam phỉ thúy , vạt áo rộng mở khoát lên trên người, làm lộ ra
khuôn ngực như ẩn như hiện , một đầu tóc dài tùy ý thả rơi , cả người lộ ra khí chất lơ đãng , thoải mái.
“ Ừm.” Phong Vân nhìn hình ảnh trưởng thành của Mộc Hoàng, tay khẽ bóp bóp trán.
Khí chất cùng vẻ bình thản, thoải mái này thật sự quá mới lạ.
Rõ ràng là cùng một người, nhưng lúc này Mộc Hoàng lại phát ra lực
hấp dẫn mạnh mẽ cùng nguy hiểm đến trí mạng, đúng là Mộc Hoàng lãnh khốc mười bảy tuổi không có khả năng bằng được.
Thật sự là chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng khiến người ta … tim đập nhanh .
“Thân thể còn có nơi nào không thoải mái không ?” Mộc Hoàng thấy Phong Vân bóp trán, hai tay liền ôm lấy Phong Vân , để Phong Vân ngồi đối diện với mình.
Phong Vân nhìn Mộc Hoàng, sau đó cúi xuống kiểm tra thân thể của chính mình.
Tốt rồi , hoàn toàn tốt lắm rồi.
Thân thể bị trọng thương nhày ấy đã hoàn toàn bình phục, cả linh lực
cũng khôi phục lại nhanh chóng , xem ra là Mộc Hoàng đã giúp đỡ nàng rất nhiều.
“Bình phục cả rồi.” Phong Vân xoa bóp thắt lưng, hướng Mộc Hoàng nở rộ một nụ cười.
Mộc Hoàng nhìn Phong Vân tươi cười, hai mắt tối đen càng thêm thâm trầm, gật gật đầu nói:“Tốt lắm .”
Một lời vừa hạ xuống, liền xoay người lại đặt Phong Vân xuống dưới,
nhanh chóng hôn lên môi Phong Vân, hai cái tay mang hạnh kiểm xấu cũng
bắt đầu chạy trên người Phong Vân .
Phong Vân trong nháy mắt có chút không hiểu rõ, ngây ngốc nhìn Mộc Hoàng.
Người này đang làm gì vậy? Phát điên à ?
“Này…..” Miệng vừa khẽ mở, còn chưa kịp nói gì thì đầu lưỡi bá đạo của ai kia đã ltiến vào, gắt gao dây dưa, thân thiết hôn môi.
Phong Vân nhất thời choáng váng, cái gì cũng không thể nói ra được .
Bất quá Phong Vân khôi phục lại khá nhanh chóng, đầu óc mơ hồ lập tức bừng tỉnh lại .
Vội vàng cường ngạnh nâng đầu Mộc Hoàng lên, cắn răng nói:“Ngươi bị điên à ?”
Mộc Hoàng nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng nhuận của Phong Vân dưới thân, thần sắc thực sắc bén, lời nói cũng thực sâu sắc:“Ngươi là nữ nhân của ta .”
Dứt lời, Mộc Hoàng thản nhiên vuốt ve thắt lưng tinh tế đang căng
thẳng cực độ của Phong Vân , tư thế này càng lúc càng kề sát, càng lúc
càng ám muội…. .
Ngày ấy , hắn đã quyết định rằng Phong Vân phải là nữ nhân của hắn .
“Hả ? Tại sao ta không biết điều này ?” Phong Vân nghe thấy lời nói hoang đường của Mộc Hoàng liền trừng mắt lườm Mộc Hoàng.
“Ngươi hiện tại đã biết rồi đấy .” Mộc Hoàng giữ chặt lấy tay Phong Vân , cúi đầu đi xuống, tiếp tục tiến công.
“Này, này .” Phong Vân luống cuống tay chân ,
vội vàng từ chối, nhưng lúc này nàng chỉ vừa mới tỉnh lại , lại là thân
nữ nhân nên cũng khó có thể chống cự lại được dã thú Mộc Hoàng . Thế nên chỉ khoảng nửa khắc sau , giãy gụa chỉ càng làm cho vạt áo xộc xệch,
như vậy lại càng khiến cho Mộc Hoàng chiếm được tiện nghi.
Phong Vân cảm thấy bất lực trước Mộc Hoàng, lúc này chỉ có thể giả
vờ thả lỏng thân thể nhưng hai tay lại gắt gao ôm lấy đầu Mộc Hoàng làm
cho hắn nhìn thẳng vào mình, nghiến răng nghiến lợi nói:“Ngươi vừa nói cái gì?”
Mộc Hoàng bị Phong Vân cố trụ đầu, lập tức không vui ngẩng đầu nhìn Phong Vân:“Ta vừa mới nói rồi còn gì .”
Vừa rồi nói cái gì ? Phong Vân nghĩ mãi không ra.
Đúng rồi, nói nàng là nữ nhân của hắn, thế nhưng hiện tại……
Ờ, hiểu rồi , nàng là nữ nhân của hắn, vậy là nàng thuộc về hắn. Hắn muốn làm cái gì đây ? Muốn đánh dấu ký hiệu trên vật phẩm thuộc về hắn ? Hả , vật phẩm ấy là mình ư ?
Phong Vân cuối cùng cũng hiểu ra điều đấy, nhất thời vừa tức lại vừa
không biết trút giận như thế nào, đành phải trừng mắt lườm Mộc Hoàng:“Ta không đáp ứng trở thành nữ nhân của ngươi , nhưng trên danh chính ngôn
thuận thì ngươi đừng quên ngươi chính là tức phụ của ta .”