“Không……” Xa xa thấy hoàng kim sư tử đã không còn bảo hộ Mộc Hoàng,ánh mắt Phong Vân đã chuyển sang màu đỏ, điên cuồng hét ra tiếng.
Thanh âm phiêu tán cả thiên hạ, trong đó là nỗi lo lắng cùng tuyệt vọng.
“Ầm ầm.” Quả cầu linh lực rớt xuống mang theo tiếng nổ lớn, chỉ trong nháy mắt đã bao vây chung quanh linh lực màu lam của Mộc Hoàng.
“Mộc Mộc, Mộc Mộc……” Phong Vân sợ hãi, bị té ngã nhưng vẫn cố đứng dậy đi về phía trước.
Trong nháy mắt, nàng cơ hồ quên đi cả việc linh lực kia có lớn cỡ
nào, dù có phải chết nàng cũng vẫn tiến lên hướng về phía Mộc Mộc.
“Đừng tới đây.” Ngay tại lúc này, một đạo âm thanh trầm thấp
nhưng lại mang chút bá đạo quanh quẩn bên tai Phong Vân, thanh âm kia
hơi hơi ngây ngô nhưng lại có sự hùng hậu, đây chân chính là……giọng nói
của Mộc Hoàng.
Phong Vân sửng sốt, dừng lại không dám bước tiếp.
Mà ngay tại lúc nàng dừng lại, quả cầu linh lực kia bắt đầu phát sinh dao động một cách mạnh mẽ.
Chỉ thấy quả cầu kia đang có rất nhiều màu sắc do được hội tụ bởi các linh lực khác nhau dần dần biến thành không màu ,mà linh lực màu lam
lại giống như sóng triều, bắt đầu lan tràn nhanh chóng.
Làn sóng càng lúc càng lớn mạnh, khí thế càng ngày càng nhanh.
Cùng với việc linh lực màu lam kịch liệt dao động, loại lực lượng cường đại này bắt đầu lan tràn ngập đất trời .
Lam quang gào thét, vô số những linh lực giống như tia chớp phát ra, linh lực màu lam đã bắt đầu làm chủ thế trận.
Đó là tinh không, bão táp tiến đến đúng vào thời điểm lực lượng tinh không tràn ra.
Quả cầu linh lực kia đã bị linh lực màu lam khống chế giơ lên cao khỏi mặt đất.
Mà linh lực màu lam cứ theo đà lớn dần lên, rất nhanh đã là một khối bành trướng, một thước, hai thước, ba thước, mười thước……
Bất quá trong thời gian ngắn, quả cầu linh lực màu lam đã áp đảo quả
cầu của mười bảy vị thất cấp linh hoàng liên thủ đang công kích nó.
Quả cầu linh lực kia rất nhanh bị đè ép trở về.
Linh lực màu lam bắt đầu dần dần dựng lên không trung.
“Gặp quỷ rồi , hắn đã khôi phục ……” Trên bầu trời người trung niên nhìn thấy như thế, nháy mắt sắc mặt xanh mét.
“Mau, mau áp chế hắn, áp chế hắn”
Âm thanh la hét, thiên địa đều hỗn loạn.
“Rống……” Ngay trong thời điểm hỗn loạn này, một tiếng rống to kinh thiên động địa mạnh mẽ theo linh lực màu lam tràn ra.
Ngay sau đó vẫn chỉ thấy linh lực màu lam kia, không thấy một thân
linh quang nào cả, rồi đột ngột lại thấy một thân hình đang dần dần lộ
diện.
Một mái tóc màu đỏ dài, ở trong không trung cuồng loạn bay trong gió.
Thân hình cao ngất, uy mãnh, chiến giáp lam điện sắc thiên gắt gao bao trùm trên người hắn, giống như thiên thần tái thế.
Những thần binh lôi chi thần phạt trong không trung không ngừng quay
chung quanh hắn, ở kia như đang dần hình thành một lực lượng, bất khả
hủy diệt .
Trời xanh ở phía sau hắn, tia chớp ở dưới chân hắn.
Trời cao như một bức mành làm cơ sở.Thân ảnh dần lộ ra,trời đất giờ khắc này đều chỉ như làm nền cho hắn xuất hiện.
Cuồng vọng, khí phách, vô song.
Kia không phải là người mà Phong Vân đã gặp qua lạnh lùng lãnh khốc,
tuy rằng ngạo khí cũng lạnh như băng, nhưng vẫn có chút tư thái của một
thanh thiếu niên – Mộc Hoàng.
Nhưng bóng dáng người này lại làm cho người ta có cảm giác muốn thần
phục cùng hạ mình, cơ hồ chỉ có thể quỳ mọt dưới chân hắn mà phục tùng
hắn.
Khí phách kinh thiên, ai có thể sánh bằng.
Thân ảnh khẽ nhúc nhích, một bóng người chậm rãi giơ một tay lên,
hướng tới quả cầu linh lực kia, chính là một tay đánh xuống một đao.