Nói cũng không nói một tiếng, nàng chỉ thi triển công phu chạy trốn , nhanh đến nỗi mười bảy tên linh hoàng thất cấp kia sững sờ.
“Đuổi theo.” Ngay sau khi thấy có người tràn ngập hơi thở của
Mộc Hoàng từ trong trận thế lao ra, lại bỏ chạy khỏi nơi này, lập tức
có một tên linh hoàng hô to một tiếng, vài tên linh hoàng khác thấy thế
liền quay người đuổi theo .
Phong Vân khai triển hết mã lực , chạy như điên.
Có thể đem những tên linh hoàng chết tiệt này rời khỏi nơi đó càng xa thì Mộc Hoàng càng có thêm thời gian để khôi phục.Ôm theo ý niệm như
vậy trong đầu, Phong Vân cơ hồ là đem toàn bộ linh lực mình khai triển
ra, bay thi cùng với gió,nhoáng cái đã xa cả ngàn dặm.
Nhưng mà đâu chỉ một mình Phong Vân nhanh ? Những người đuổi theo phía sau còn nhanh hơn.
Tốc độ của linh hoàng thất cấp , cho dù cước bộ không phải là mạnh
nhất ,nhưng so với linh hoàng nhất cấp thì không cần phải bàn cãi rồi.
Chỉ trong chốc lát, Phong Vân đã bị đám linh hoàng phía sau đuổi theo.
Nhất, nhị, tam, tứ, ngũ, lục, thất .. Bảy người, không phải toàn bộ đều đuổi theo ….
Chỉ có bảy tên linh hoàng đuổi theo thôi ư ? Phong Vân nhướng mày.
Ngay tại khi nàng vẫn còn đang nhướng mày , thì một tên linh hoàng thuộc hệ Phong đã đuổi gần kịp, hắn ta rống lên một tiếng:“Dừng lại cho ta .”
Dứt lời, một ảo ảnh hình rồng liền xuất hiện ở sau lưng hắn.
Hai móng vuốt sắc nhọn , một con rồng với cái đầu vô cùng dữ tợn.
Thần khí màu xám trên móng vuốt rồng được linh lực ngưng tụ phóng về
phía Phong Vân .Đối mặt ‘’vị kia’’ , cho dù có yếu hơn cũng muốn phô ra
hết toàn lực.
Gió thổi ào ạt, thần khí lao đi như tia lửa điện.
Phía sau Phong Vân, ảo ảnh cùng thần khí rẽ gió lao về phía Phong Vân, cương mãnh không gì sánh kịp.
Phong Vân khóe miệng có rút, lập tức quay người lại một chút, hai tay giơ lên cao.Lập tức, một tấm gương mang linh lực lục sắc xuất hiện ở
trước mặtPhong Vân , chống lại long uy đang gào thét lao đến kia .
“Ầm ầm ” Ngay sau khi Long uy gào thét phi tới, đánh thẳng
lên tấm gương ở trước mặt Phong Vân , Một tiếng ầm ầm vang lên, tấm
gương lục sắc của Phong Vân trong khoảnh khắc bị vỡ vụn.
Một người không có gì che chắn phía trước như Phong Vân lúc này đành chịu cảnh bị hất bay ra xa.
Linh hoàng thất cấp dồn toàn lực đánh một kích , Phong Vân sao có thể là đối thủ được.
“Không phải vị kia.” Linh hoàng vừa thấy Phong Vân, lập tức hét lớn một tiếng.
Không phải vị kia, người này căn bản không phải.
Vừa nghe thấy lời ấy, sáu người đằng sau đang điên cuồng đuổi theo liền quay đầu lại, không hề có ý định đuổi theo Phong Vân.
Mục tiêu của bọn họ là vị đại nhân kia , chứ không phải cá nhỏ tôm tép này.
Phong Vân đưa tay lau khóe miệng đang chảy ra vết máu, không thể để
bọn họ trở về được , tiểu hoàng kim không biết có đủ sức đối phó với
mười tên linh hoàng không nữa.
Nàng lúc này,nhất định phải cầm chân bảy người này lại. Nhất định
phải kéo dài thời gian để Mộc Hoàng khôi phục hoàn toàn mới được.
“Quay lại đây cho ta.” Phong Vân cúi đầu hét lên, ngay sau đó hạ lòng bàn tay xuống dưới ,hấp thụ lấy cây cỏ phía dưới mặt đất.
“Các bằng hữu, giúp ta.” Như để đáp lại lời kêu gọi của Phong Vân ,cỏ cây ở mảnh rừng rậm bắt đầu phát ra thanh âm , toàn bộ vươn lên cao.
Ngay sau đó, lực lượng lục sắc vô hình bao phủ cỏ cây phóng lên cao, hướng tới bảy tên linh hoàng thất cấp , quấn quanh bọn họ.
“Hệ Mộc nho nhỏ , cự nhiên dám làm càn.” Bảy tên linh hoàng vừa thấy, nhất thời khinh thường cùng giận dữ, quay đầu lại phóng tới chỗ Phong Vân .