Mười sáu tên linh hoàng khác cũng nhíu mày suy nghĩ.Bằng vào năng lực của bọn họ , thì không thể cảm nhận được linh lực dao động ở một địa
phương xa như thế này ,nhưng Thượng Quân của bọn họ thì lại cảm nhận
được , thế nên hắn ta đã lập tức dùng truyền âm hư không truyền âm điều
mười bảy người bọn họ tới để xem xét tình hình đối phương.
Nhưng không hiểu tại sao, bọn họ giờ đây một tia linh lực cũng đều không nhận ra được.
“Chẳng lẽ ‘’vị kia’’ đã chạy khỏi nơi này ?”Nam nhân trung niên tên Thiên Âm Nhu khẽ trầm giọng nói.
“Không có khả năng đấy.” Người đứng đầu nhóm khẽ lắc đầu:“Thượng Quân truyền tin cái là chúng ta đến đây ngay, mà ‘’ vị kia ‘’ đang ở
trong thời điểm linh lực suy yếu nên không có khả năng đi xa khỏi nơi
này đâu ”
Mười sáu người đứng chung quanh nghe vậy thì đồng loạt rơi vào trong trầm mặc .
‘’Vị kia ‘’ là ai, bọn họ không nói hẳn ra nhưng ai cũng hiểu.
Hiện tại là thời điểm ‘’vị kia’’ suy yếu nhất nên bọn họ mới dám phô
ra sự uy phong.Nếu chờ ‘’vị kia’’ sau khi lên cấp hồi phục toàn diện
công phu thì bọn họ cho dù có một trăm lá gan cũng không dám manh động
như thế này .
“Thời gian không nhiều lắm .” Một nam nhân tầm ngũ tuần chợt lên tiếng, ánh mắt nhanh chóng thăm dò xung quanh .
“Tất cả tỏa ra xung quanh tìm kiến cho ta , nhất định phải tìm được trước khi ‘’vị kia’’ khôi phục lại.”Nam nhân trung niên đứng đầu nhíu mày,lớn tiếng quát lên.
Không có tiếng trả lời lại, nhưng mười sáu tên linh hoàng còn lại đều nhanh chóng phi thân đi tìm kiếm.
Những cỗ linh lực cường đại uy áp khiến toàn bộ mảnh rừng rậm ma thú
này dầy đặc sát khí, mọi thứ như bị lật hết các góc cạnh lên để tìm tòi
sự tồn tại của Mộc Hoàng .
Phong Vân ngồi ở trong trận thế , ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy tên thủ lĩnh linh hoàng đang đứng trước mắt.
Dù ngoài mặt nàng không tỏ ra thái độ gì nhưng trong lòng lại có điểm lo lắng, khoảng cách gần như vậy …..
Ngồi bên cạnh Phong Vân, linh lực dao động trên người Mộc Hoàng tỏa
ra càng lúc càng lớn, cả người được bao phủ bởi linh lực lôi điện màu
lam , thân thể bắt đầu loáng thoáng thấy không rõ lắm .
Phong Vân biết, Mộc Hoàng đã gần khôi phục cũng như tiến đến thời điểm lên cấp .
Thời điểm này , không thể bị bất cứ thứ gì quấy rầy .Hiểu được điều
đó, nàng càng cố gắng nín thở ngưng thần, không dám tiết lộ một tia hơi
thở nào.
Cơn càn quét tìm kiếm vẫn diễn ra, trong thời gian gần một nén hương , mười sáu tên linh hoàng thất cấp đã đem toàn bộ rừng rậm ma thú lật tìm được một lần.
Không thấy một ai cả, căn bản không hề thấy có dù là nửa điểm hơi thở của Mộc Hoàng .
“Không có.”
“Không có ai.”
“Không phát hiện ra gì hết ”
Thanh âm báo cáo liên tiếp vang lên, nam nhân thủ linh sắc mặt càng ngày càng xanh.