Phong Vân đứng sừng sững ở giữa không trung, nhìn tình cảnh trước mắt , không còn cảm thấy hơi thở của Thanh Huyền .Phong Vân lẳng lặng đứng
nhìn một đống hỗn độn phía dưới .
Cứ như vậy là xong sao ?
Gió thổi nhẹ nhàng, thiên địa một mảnh khoan khoái.
Mộc Hoàng đứng dưới chỗ phế tích , ôm lấy hoàng kim sư tử , cũng lẳng lặng nhìn Phong Vân đang trố mắt nhìn xuống dưới. Mộc Hoàng không nói
cũng không khuyên, chỉ đứng nhìn Phong Vân.
Gió vẫn thổi, thỉnh thoảng có con quạ bay qua lại góp vui.
“Không, không đúng.” Phong Vân đang đứng ngẩn người ở trên không trung, mặt bỗng biến sắc, nhíu mày thật chặt.
Không đúng, tình trạng của Hách Liên vương công phủ không giống thế này.
Phủ Phượng hoàng thành chủ dù bị hủy, nhưng vẫn có thể cảm giác được
một vài hơi thở sinh mệnh , mặc kệ thế nào, vẫn có người còn sống sót.
Vẫn đang rên rỉ ỉ ôi.
Nhưng phủ Hách Liên vương công thì hoàn toàn không có cảm giác còn hơi thở.
Không đúng, không đúng.
Phong Vân nhất đột nhiên lao xuống, túm lấy một tên linh vương người ngợm be bét máu, quát to :“Các ngươi xử lý phủ Hách Liên vương công như thế nào ? Nói mau.”
Người nọ sớm đã bị khí thế của Phong Vân làm cho kinh sợ , lúc này
thấy Phong Vân vẻ mặt hung ác đang quát om tỏi , lập tức nơm nớp lo sợ :“Không, không như thế nào cả .”
“Có ý gì?” Phong Vân cảm thấy niềm hy vọng ở trong tim đang tràn ra.
“Thành chủ sai chúng ta trừ một vài nhân vật chủ chốt ra thì giết sạch toàn bộ , nhưng thời điểm chúng ta đến nơi mới phát hiện, địa
phương đó một người đều không có.Thế nên thành chủ mới tức giận, hủy
toàn bộ địa phương đó.” Người nọ nhanh chóng nói rõ.