Phong Vân vẻ mặt sáng lạn tươi cười nhìn Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng quay đầu nhìn Phong Vân liếc mắt một cái, nửa ngày chậm rãi nói:“Làm cho bọn họ rời đi đã .”
Màu trắng vách núi gần trong gang tấc, lại có dị bảo, chắc chắn canh
phòng sẽ không nhỏ, sẽ gây ra động tĩnh .Sinh tử của cái đám đệ tử này
hắn không cần quan tâm, hắn chỉ sợ sẽ làm kinh động đến người trong
Phượng Hoàng thành kia thì không ổn.
Phong Vân lập tức sáng tỏ Mộc Hoàng đây là đáp ứng cùng nàng cùng đi , nhất thời hướng tới Mộc Hoàng bày ra bộ mặt không thành vấn đề. Sau đó
cúi đầu, nhìn chằm chằm hoàng kim sư tử đang ngồi dưỡng thần ở bên cạnh
Mộc Hoàng .Trực tiếp dùng linh hồn truyền âm nói:“Muốn ta hỗ trợ, vậy nhìn ngươi biểu hiện .”
Hoàng kim sư tử nghe vậy thì nhướng mày, xoát xoát , mở mắt ra:“Đây là uy hiếp?”
“Không, đây là lời nói thông thường nha, làm bằng hữu trong tương
lai thì mọi lời nói là như nhau, biết giúp đỡ lẫn nhau chính là điều
kiện căn bản của bằng hữu nha . Muốn ta hỗ trợ, ngươi trước hỗ trợ ta đã .” Phong Vân thực thản nhiên.
Hoàng kim sư tử trầm ngâm nửa ngày, sau đó căm giận nói:“Ngươi nói gì thì nhớ kĩ cho ta .”
“Tiểu hoàng kim, ngươi thật tốt.” Nghe được ý tứ đáp ứng của Hoàng kim sư tử , Phong Vân liền vừa lòng .
“Bản tôn không gọi tiểu hoàng kim.” Hoàng kim sư tử nhất thời giận dữ.
“Hảo, hảo, đại hoàng kim.” Phong Vân thực biết nghe lời.
Sau đó không đợi hoàng kim sư tử xù lông nổi giận nữa, mạnh mẽ đứng lên hướng đám người Lâm Quỳnh nói:“Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, nơi đây không nên ở lâu.Nếu là
có thể đi, chúng ta hiện tại liền rời đi, nếu không thì sẽ nảy sinh
nhiều chuyện không hay ho .”
Nghỉ ngơi thời gian dài như vậy, hôn mê trọng thương cũng đều khôi phục một hơi rồi.
Lúc này nghe Phong Vân nói như thế, cũng hiểu được tình cảnh hiện nay, lập tức một đám người đều liên tục gật đầu.
“Lâm đại ca, các ngươi cùng tiểu sư tử đi lên phía trước, ta cùng Mộc Mộc ở phía sau áp trận, mau.” Phong Vân nói dối mà mặt không đỏ tâm không khiêu.
“A, Phong Vân học đệ ngươi nhớ theo sát chúng ta…..”
“Hảo.”
Lúc trước không biết năng lực của hoàng kim sư tử thì hắn sẽ có điểm
lo lắng, nhưng lúc này hắn đã biết hoàng kim sư tử có bao nhiêu lợi hại
rồi, nên cũng nhanh chóng đáp ứng lời đề nghị của Phong Vân. Mà Phong
Vân cùng Mộc Hoàng áp trận,thì càng có thể bảo đảm an toàn.
“Đi.” Lập tức, Lâm Quỳnh không nói hai lời, đứng dậy tìm đúng phương hướng rồi bắt đầu tập hợp mọi người quay trở về .
Gió lại thổi ào ào , phút chốc thổi bay hết dấu chân mọi người trên cát…
Phong Vân cười đến loan mày, hướng Mộc Hoàng ngoắc ngoắc nói:“Đi, đi.”
Vừa nói, một bên đã sớm túm lấy Mộc Hoàng sờ soạng đi phương hướng đi đến vách núi màu trắng kia.
Tịch dương như hỏa, đẹp không sao tả xiết.
Màu trắng vách núi thoạt nhìn gần, kì thực thật đúng là không gần.
Phong Vân cùng Mộc Hoàng tha thẩn đi nửa ngày, mới tới gần vách núi màu trắng .
Một đạo năng lượng kịch liệt dao động cùng với tiếng huýt gió cuồng
bạo báo động , bỗng nhiên ở trên bầu trời giống như sấm rền nổ vang.
Ngay sau đó màu trắng trên vách núi nồng đậm cùng hào quang màu tím bắt đầu bốc lên, toàn bộ bao phủ ở khắp vách núi màu trắng .
Cỗ lực lượng cường đại dao động kia , mặc dù Phong Vân cách xa như thế mà vẫn cảm giác được khí thế bức người .
“Lưu Vân Báo vương cấp Mười ba .” Mộc Hoàng nghe kia tiếng hô, lạnh lùng nâng nâng mi.
“Lại đại vương ma thú a .” Phong Vân líu lưỡi.
Mộc Hoàng nói, nơi này nếu không có cực phẩm ma thú chính là có đại bảo bối, quả nhiên.
Ngay sau đó hỏa thiên không phía trên cùng năng lượng kịch liệt dao
động không ngừng cùng nhau tạo ra một âm thanh tựa như sấm rền vang
vọng. Cho dù Phong Vân cùng Mộc Hoàng đứng ở khoảng cách xa xa chỗ chiến đấu kia mà cũng vẫn cảm thấy song nhĩ muốn điếc đến nơi rồi.
Giương mắt nhìn, trên vách núi đá kia cơ hồ là tràn ngập ánh sáng nhị sắc , không, liền ngay cả đám mây trắng dày như thế kia mà cũng bị
nhuộm đẫm lưỡng sắc quang mang.
Bên tai lại vang lên một tiếng nổ to, Phong Vân tạp tạp lưỡi, trên
bầu trời truyền đến năng lượng uy áp, thế nhưng làm cho nàng gót chân có chút run, thực dọa người.