Nhất thời một đám giống như những những người bị điên, điên cuồng hướng chỗ Phong Vân lao tới .
Thần sắc kích động kia cơ hồ là muốn phát cuồng.
“Đi.” Dương Vụ vẻ mặt bình tĩnh khẽ quát một tiếng.
Nhóm người kia đem bọn hoàng kim thử hướng đến chỗ bọn họ, nếu như bị hoàng kim thử nhìn thấy, nhóm bọn họ cũng thành tàn tật luôn, đồng dạng cũng với những kẻ kia.
Có thể cứu liền cứu, không thể cứu sẽ không cứu.
“Không, cứu cứu bọn họ, van cầu các ngươi cứu cứu bọn họ, chúng ta đều là đồng học a……” Đệ tử chạy trốn được trước đó nghe thấy vậy liền quỳ xuồng kêu cứu .
“Chúng ta bất lực a.” Phong Dương cố gắng nói một câu.
Thời điểm nhìn thấy tình huống này bọn họ chắc chắn đã không thể ra tay cứu giúp được gì, huống chi hiện tại.
“Có thể , có thể , van cầu các ngươi……”
“A……” Ngay tại lúc mấy câu nói đó được nói ra,nhóm hoàng kim thử kia điên cuồng mà cắn nuốt vài người.
Có đệ tử của Lai Nhân, cũng có thợ săn tiền thưởng.
“Các ngươi đi trước.” Phong Vân thấy vậy mi sắc toàn bộ trầm xuống , đột nhiên mở miệng nói.
“Không, Phong Vân……”
“Ta không đồng ý.” Phong Vũ lời nói cự tuyệt vừa mới thốt ra, Phong Vân liền lắc đầu ngăn trở không cho phong Vũ nói tiếp.
“Kêu nó đi.” Bên cạnh Mộc Hoàng vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ liếc mắt nhìn hoàng kim sư tử đang cuộn tròn lại thiu thiu ngủ.