Bọn họ tung hoành ở nơi này đã lâu, cho tới bây giờ còn chưa từng
chịu qua trọng thương gì .Con mẹ nó, hôm nay cự nhiên âm câu lật thuyền .
Này khẩu khí, nhất định phải giết đám ngườitrước mắt mới giải được hận.
Ánh đỏ lóe lên thì sắc lục ở giữa không trung cũng bay đến chống
lại.Gắt gao đối đánh vào nhau, không ngừng ngươi tranh ta đoạt, không
ngừng ngươi tới ta đi.
Trong nháy mắt, cự nhiên ai đều không làm gì được ai.Mộc Hoàng thấy vậy hơi hơi mặt nhăn mày nhó.
Đối phương là nhị cấp linh tông, cao hơn Phong Vân nhiều lắm.
Tuy rằng Phong Vân hôm nay thực ngạc nhiên, nhưng nếu phải đối mặt
với cấp bậc cao hơn mình nhiều , chỉ cần giằng co chi chiến, thì sẽ gặp
khó khăn ngay.
Nhưng quả thật Phong Vân trong lòng cũng đang không ngừng tính toán.
Lần trước có thể cướp đoạt thái dương chân hỏa, đó là mượn Mộc Hoàng
chiến giáp lực, hôm nay cũng không thể chiếm tiện nghi .Bởi vậy, lúc này là hoàn toàn toàn lực ứng phó, kia trong mắt bén nhọn cơ hồ có thể đâm
vào lòng người.
Do công kích tấn công quá đột ngột nên đám người Phong Vũ như bị đứng hình mất một lúc, lúc này mới hoảng hồn, ngực bắt đầu đổ mồ hôi.
Nếu Mộc Hoàng không phản ứng mau, Phong Vân, bọn họ……
“Không tốt.” Mọi người ở đây đều đồng loạt trở nên khẩn
trương, trong năm người ở đây thì chỉ có duy nhất Dương Vụ là không bị
trọng thương ,hắn đột nhiên gầm nhẹ một tiếng , thân hình mạnh mẽ chạy
trốn ra ngoài.
Đồng thời, ánh sáng bị phá tan tác , lộ ra hình ảnh hai nam nhất nữ
từ xa đang run rẩy đứng lên, một thân huyết sắc, nhưng mặt mày tàn nhẫn
lại càng phát ra dày đặc.
Khai Thiên Phu vũ động, Dương Vụ lao về phía hai nam nhất nữ .Không
thể để cho bọn họ đi đến giúp tên đội trưởng kia , nếu không Phong
Vân……