“Trở về đi , việc này không phải là trò đùa, trên đường đi nếu
chúng ta gặp , thì sẽ mang về cho ngươi , ma hạch cũng coi như là của
ngươi, nhưng các ngươi không thể đi.” Lâm Quỳnh lần đầu tiên không có mỉm cười.
Phong Vân thấy thế thì cười nói:“ Ma thú rừng rậm lớn như vậy, cũng không nhất định phải đi theo các ngươi.”
Lời này vừa nói ra, Phong Vũ sắc mặt đen càng thêm đen.
Đây là uy hiếp, thật sự uy hiếp.
Phong Vân thấy mặt Phong Vũ đen xì như vậy, lon ton chạy lại bên người Phong Vũ, làm nũng lấy lòng nói:“Đệ không gây chuyện, đệ chỉ đằng sau thôi, ta cũng muốn mở rộng tầm mắt, chỉ sợ mai sau ta không có cơ hội này ….”
“Ngươi……” Phong Vũ nhất thời tức giận không nhẹ nhưng lại không thể phát tác.
Phong Vân là hệ mộc ,trường hợp cùng ma thú kịch chiến , hắn về sau
thật sự sẽ không gặp,như thế coi như là nhân sinh đại tiếc nuối đi, thế
nhưng ……
“Thời gian không còn nhiều lắm, phải đi nhanh thôi.” Dương Vụ cực sắc bén nhắc nhở đúng lúc.
Phong Vân cùng Mộc Hoàng đã đến đây rồi, không có khả năng chịu trở về.
Lâm Quỳnh, Phong Dương, Phong Vũ biết rõ điều đó, bởi vậy đành nhất tề lắc đầu nói:“Không được gây chuyện.”
“Hảo.” Phong Vân tươi cười đầy mặt , giả bộ nhu thuận.
Một bên Mộc Hoàng bất động thanh sắc nhìn Phong Vân khoe mã, cổ họng không thèm hừ đến một tiếng.
Phong Vân thông qua tình báo thu được tin tức, có mấy tên thợ săn
kiếm tiền thưởng vừa mới tiến nhập phiến rừng rậm này, vì tiền thưởng
thợ săn giết người cướp của là chuyện bình thường.
Cho nên, nàng đến đây.
“Đi thôi, vào rừng rậm.”
Gió thổi nhẹ, rừng rậm ẩn giấu nhiều nguy cơ đang chờ đời bọn họ.