Đường giây điện thoại được kết nối, bên trong truyền đến âm thanh không hề căng thẳng của Downer, “ tôi đương nhiên còn sống cũng vừa mới tới cửa tòa soạn, động tác của cậu chậm như vậy nên cũng chỉ có thể ở ngoài cửa chờ tôi đi ra. Không cần gọi tiếp viện, tôi chỉ đi hỏi một chút mà thôi, tất cả bây giờ chỉ là suy đoán.”
“nếu như đoán đúng thì làm sao bây giờ?” Jeffery chất vấn.
“hi vọng ông trời phù hộ.” Downer nói, sau đó cúp điện thoại, thật giống như hắn chỉ đang đi ăn bữa cơm bình thường mà thôi.
Jeffery cũng không biết có nên khẩn cầu ông trời phù hộ tên kia hay không, nếu như đúng, Downer hoàn toàn đang mang tính mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn, y không thể làm gì hơn là nhấn ga, dọc đường đi không biết đã vượt qua mấy chiếc đèn đỏ. Nghĩ nghĩ nếu như đối phương không phải hung thủ thì y sẽ bảo Downer đi trả tiền phạt, nếu như đúng, vậy hãy để cảnh cục giúp hắn chi trả.
Y đi đến phòng làm việc được cho là của người phóng viên kia, phát hiện cửa đóng chặt. Đây cũng không thể nói đó là tín hiệu tốt hay không, khả năng người kia là kẻ thích đóng kín cửa khi làm việc, nhưng không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Jeffery lấy khẩu súng ra, gõ cửa một cái, “có người không?” y hỏi, cũng không nói mình là cảnh sát.
Bên trong không có âm thanh, Jeffery thấy có chút không đúng liền mở chốt bảo hiểm, ngay lúc này cánh cửa được mở ra từ bên trong.
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng vô cùng có tính chấn động, Downer đứng ở nơi đó giơ hai tay lên, sau lưng của hắn là một người đang dùng súng chỉa ngay vào đầu. Vẻ mặt người nọ rất bình tĩnh, hành động giết người uy hiếp không biết đã làm bao nhiêu lần nên cực kỳ thành thạo.
“hiện tại im lặng không được nói tiếng nào nếu không bạn của mày cũng xong đời.” Alva nói, hắn có đôi mắt cùng mái tóc màu đen, tướng mạo cũng được xem là anh tuấn, có điều thông thường tính cách biến thái lại không quá liên quan đến bề ngoài nhiều lắm, “đem khẩu súng ném qua đây.” Hắn nói.
Jeffery suy tính mấy giây liền ném khẩu súng vào trong phòng, Alva nhanh chóng nhặt nó lên. Người này quá bình tĩnh, y rất khó khăn trong việc muốn khống chế lại cục diện trong một thời gian ngắn.
“đi vào, hãy làm giống như mày đang đi vào nơi ở của phóng viên bình thường vậy, sau đó đóng cửa lại.” Alva nói.
Jeffery đi tới, y vẫn luôn nhìn vào mắt của Downer, nỗ lực dùng ánh mắt đó để nói cho hắn biết phải kêu viện trợ bên ngoài, có điều những người phía sau vẫn chưa chạy tới.
Downer nghiêm túc __ vốn chỉ là một suy đoán liên quan đến hung thủ, cho nên hắn hơi chút mạo hiểm, mà cự nhiên lại trùng với kẻ giết người, hắn đời này vẫn chưa từng đụng được một cơ hội tốt như vậy.
Tốt đến quá mức thì đúng hơn.
“cậu muốn thế nào?” Jeffery nói.
Alva vẫn không mở miệng, Downer nhanh chóng nói rằng, “ở trong văn phòng giết chết hai cảnh sát, Alva, đây là một tin tức như thế nào hả. Đời này cậu vốn cái gì cũng không có, lần này rốt cục cũng tìm được cơ hội nổi danh.” Giọng điệu của hắn vẫn có bộ dáng quyền uy, thật giống như kỳ thực hắn đã dự liệu được tất cả.
Jeffery nhanh chóng liếc mắt nhìn hung thủ, coi như bản thân không phải là nhân viên phân tích chuyên nghiệp thì y cũng biết giọng nói này đại biểu cho việc muốn hung thủ xúc động, hỗn loạn, ở trong tay kẻ kia có hai chiếc súng, đó không phải là việc tốt.
Nhưng chấp nhận để cho hắn mất đi khống chế là biện pháp duy nhất, y nhìn chằm chằm Downer muốn nỗ lực từ trong ánh mắt hắn nhìn được bóng dáng kế hoạch đó.
“Đừng kích thích hắn, Downer.” y thử thăm dò nói, “cậu rất thông minh, Alva tiên sinh, chúng tôi đã tra xét thời gian rất lâu nhưng vẫn không tìm được manh mối.”
“Tôi đương nhiên biết cái người đã điều tra thời gian rất lâu, ” Alva dùng âm điệu vững vàng nói, “Tôi luôn luôn nhìn bọn mày, những chiêu thức đùa giỡn kia trước mặt tôi chỉ là mấy trò xiếc của đám con nít, tôi chỉ cần lấy bất biến ứng vạn biến là có thể xử trí chúng.”
“rất nhanh, toàn bộ thế giới đều sẽ biết bọn họ phạm phải sai lầm gì.” Hung thủ nói rằng, đại khái là nói biết hắn là một thiên tài giết người như thế nào, và phải dành đầy đủ lực chú ý về hắn ra sao.
Ánh mắt Jeffery cùng Downer giao trong chỉ trong vài giây, Downer chuyển đề tài, giọng điệu lạnh nhạt đi, “sẽ không có chuyện đó, nếu bây giờ hai người chết đều là đặc vụ điều tra liên bang thì e rằng chỉ vài năm sau, hội sinh viên ngành tâm lý học sẽ đem hình của mày từ trong túi giấy phủ đầy bụi lấy ra, sau đó liền trả về.”
“Không, toàn bộ truyền thông đều sẽ biết!” Alva nói, “bên trong các tòa soạn thì chính tôi đã là một phóng viên, nơi này đã xảy ra án mạng, tôi có thể điều động các thế lực truyền thông trong bóng tối, bọn họ sẽ xông tới, cũng không ngu xuẩn đến mức đi nhìn chằm chằm mấy scandal của mấy minh tinh nhàm chán hay phá sản mấy xí nghiệp kia, họ sẽ chú ý tới những tin tức thực sự có giá trị…”
“thôi đi, sẽ không có một người phóng viên nào dám chống lại những quy định của quốc gia.” Downer khinh thường nói, hắn đem giọng điệu cùng ánh mắt đều khí thế mười phần, “bọn họ vẫn tiếp tục chú ý tới thời trang của mấy cô em xinh đẹp, không ai biết đến mày, đúng, có người sẽ biết đến toàn bộ những hình ảnh của gia đình bị hại nhưng không ai sẽ biết mày, Alva.”
“tao đã xem qua những sách liên quan đến thẩm lý và kỹ xảo phán quyết, sỹ quan cảnh sát, đây là thủ đoạn mà bọn mày thường dùng, loại uy hiếp này đối với tao không thể sử dụng được, bởi vì tao biết đó là giả.” Hung thủ nói.
Xem ra vẫn là người trí thức.
“cũng có thể, nhưng thực sự không phải.” Jeffery dùng một bộ dạng thành khẩn, “theo tôi nhìn thấy thì cậu nên thu tay lại, Alva, cậu đã khiến xã hội này vĩnh viễn không quên được cậu, cậu đã giết 15 người.”
“chính xác là 17 người, còn có hai cảnh sát.” Một người khác âm u nói.
Downer xì cười một tiếng, “mày có biết hàng năm chính phủ đã kết thúc bao nhiêu vụ án loại này không, tiên sinh, mày đều tự cho mình là biết nhiều, kỳ thực cái gì cũng không biết.” __ đương nhiên, Alva là kẻ không thích quyền uy, giọng điệu cười nhạo, nhưng ít nhất hắn e ngại giọng điệu loại này, người như thế chính là kẻ dễ dàng tin tưởng mấy tin tức báo chí mà không để ý tới bất kỳ ngôn ngữ đặc thù “mở ra tư duy” nào cả.
“nếu cậu chịu bỏ súng xuống như vậy sự tình sẽ dễ dàng giải quyết hơn, tôi đảm bảo chúng tôi sẽ đem vụ án này tuyên truyền trong giới truyền thông, bọn họ sẽ biết cậu có biết bao thông minh, dù sao chỉ nhìn những chuyện mà cậu làm cũng đủ biết rồi…” Jeffery nói, mơ hồ nghe được bên ngoài truyền tới âm thanh, tiếp viện cũng đã đến nhưng y không biết có phải bản thân quá sốt sắng nên sinh ra ảo giác hay không.
Nhưng nhìn tình huống hiện tại vẫn có phiền phức lớn, kẻ điên rồ kia đang chĩa súng lên đầu Downer, y cũng không thể chắc chắn mình khống chế được hắn hay không.
“có lẽ tôi chỉ có thể chừa lại một người, cái này sẽ khiến những người kia lên án tôi mạnh mẽ hơn.” Alva nói, nhìn chằm chằm Jeffery chuẩn bị nổ súng.
Jeffery nhìn chằm chằm nòng súng, cảm thấy tử thần gần trong gang tấc, không biết Rick trước khi chết có cảm giác gì, y cảm thấy trống rỗng rồi lại tỉnh táo đến cực điểm.
Nhưng đúng vào thời điểm này, Downer đột nhiên nói rằng, “mày bị gia đình rơi sao, Alva? Bọn họ đã từng hạnh phúc, đúng không?”
Trong nháy mắt, Jeffery nhìn thấy phẫn nộ trong mắt Alva.
Sự phẫn nộ kia khiến đầu óc hắn chỉ trong một thoáng bị lôi đi nơi khác, đó là hành động đối với quá khứ không thể nào kháng cự thuần phục, cho nên trong mấy giây đồng hồ này, sự chú ý của hắn không ở trên những người trước mặt.
Jeffery bay lên một cái, đem súng trên tay hắn đá văng, cùng lúc đó Downer đá một cước trên bắp chân của hắn.
Người kia thống khổ cúi xuống, nhưng cùng lúc, hắn chụp xuống chiếc súng khác trên tay kia rồi bóp cò.
Cửa thô bạo bị phá tan, mấy người cảnh sát liên bang được trang bị đầy đủ vũ khí xông tới đem Alva áp trên mặt đất, Downer nhanh chân chạy tới bên người Jeffery, người kia đang chăm chú đè lên cẳng chân của chính mình, máu tươi từ khe hở chảy ra.
“trời ạ, có nghiêm trọng không?” Downer hỏi.
“không cần lo lắng, chỉ mới sạt qua.” Jeffery nói, giọng điệu vẫn có chút chột dạ, y cảm giác bản thân mới từ địa ngục trở về, thế giới bây giờ vẫn có cảm giác hư huyễn.
“nhanh gọi xe cứu thương!” Downer nói lớn.
Jeffery nói, “không cần gọi, chỉ là trầy da.”
Downer cau mày, nhìn chằm chằm chiếc chân bị thương, “tôi không nên chưa bàn bạc kỹ đã chạy tới đây, nếu như không phải tôi thì chúng ta đã không đụng phải phiền toán lớn như vậy.” Hắn nói.
“cậu đã cứu tôi một mạng.” Jeffery nói, nhìn thẳng vào con mắt của hắn. Cặp mắt màu đen kia có cả sự áy náy và chân thành, nhìn thấy thực sự khiến người ta cảm thấy an tâm.
“nếu như không phải tôi quá sơ sẩy thì căn bản không tới sự tình cứu hay không cứu tính mạng của cậu.” Downer thở dài, “vừa nãy tôi sơ ý một chút thôi thì hai chúng ta đã mất mạng.”
“chúng ta đều còn sống!” Jeffery nói, xe cứu thương đã mở cửa xuống dưới nhưng Jeffery kiên quyết không chịu dùng cáng, Downer không thể làm gì hơn là cùng y đi thang máy.
“tôi bảo đảm chắc chắn sau này sẽ không có sự việc nào như thế phát sinh.” Downer nói.
Jeffery nhìn thấy bên ngoài đã dáo dáng mấy phóng viên__ bọn họ khẳng định đã nhận được tin tức bởi vì sự tình phát sinh ngay bên trong tổng bộ tòa soạn của bọn họ __ thở dài, “xem ra tôi lại phải làm danh nhân một hồi rồi.”
Downer đỡ hắn lên xe cứu thương, bác sĩ cắt quần dài rồi khâu vết thương lại, lúc này điện thoại di động của Jeffery vang lên. Y nhìn dãy số một lát, là Ron__ bọn họ tách nhau ra chỉ mới hai giờ, có lẽ cuộc điện thoại này hỏi y công tác như thế nào.
Y tiếp cú điện thoại, đối diện truyền tới âm thanh khoái trá của người kia, [ngày đầu tiên đi làm cảm giác như thế nào, Jeffery?]
[A, vẫn như cũ.] Jeffery nói, nhìn bác sĩ giúp y khâu vết thương rồi đem cây bông dính máu ném mất.
[ anh ở bên ngoài? Tôi nghe được âm thanh của còi cảnh sát.] Ron nói.
[Tôi đi làm cũng sẽ không ngồi trong văn phòng.] Jeffery nói.
“Hơn nữa đã muốn nghỉ ngơi do tai nạn lao động.” Downer ở bên cạnh nói, “Thời gian bị thương của cậu cũng đến thật nhanh.”
Âm thanh đối diện dần khẩn trương lên, [anh bị thương?]
[chỉ bị thương nhẹ thôi] Jeffery nói, đối với bác sĩ nở một nụ cười, [đáng tiếc chiếc quần của tôi cũng xong đời, nhìn qua chắp vá thật tồi tệ]
“phía dưới đã bị cắt bỏ, e rằng trong cục sẽ chi trả cho cậu ngay thôi.” Downer nói.
“tôi còn một chiếc hóa đơn tiền phạt cần phải chi trả đây.” Jeffery nói, quay đầu nhìn bác sĩ “tôi không sao chứ, bác sĩ?”
“không sao rồi, một tuần sau đến bệnh viện cắt chỉ sau đó kiểm tra lại một lần nữa.” Đối phương nói.
“cảm ơn.”
[anh chờ ở đó, tôi đi đón anh] Ron nói.
Jeffery chần chờ một lúc, người kia cấp tốc nói, [tôi nghe được âm thanh bác sĩ, nói anh bây giờ tốt nhất nên về nhà nghỉ ngơi, ông trời ạ, mới 2h không gặp anh anh liền đem mình bị thương rồi.]
Giọng điệu lo lắng khiến Jeffery cảm thấy có điểm ấm áp, nhưng lại không bỏ xuống được những việc ở đây, [nhưng chúng tôi vừa mới bắt được hung thủ…]
“cậu sẽ không phải còn muốn lưu lại để thẩm tra chứ?” Downer cất cao giọng, “lập tức trở về nghỉ ngơi, nếu như cậu thực sự không có chuyện gì thì thuận tiện viết luôn báo cáo cũng được.”
[anh bây giờ đang ở đâu?] Ron hỏi, Jeffery nói cho hắn biết địa điểm hiện tại, người kia nói lập tức tới liền cúp máy.
“lúc nào trở lại?” Jeffery đem điện thoại thu hồi, hỏi Downer bên cạnh.
“nếu như tất cả đều thuận lợi thì ngày mai còn có một buổi tọa đàm liền trở lại.” Downer nói.
“Tôi sẽ đến sân bay.” Jeffery nói.
“Liên quan tới đề nghị của tôi, cậu suy tính như thế nào?” Downer hỏi.
“Tôi rất thích làm việc cùng với cậu, Downer…” Jeffery nói, người kia cười rộ lên, y xác thực nắm giữ sức quan sát rất đáng chú ý, “thế nhưng”
“cậu tin tưởng sự lựa chọn của mình, Jeffery, mà cửa chúng tôi vĩnh viễn luôn vì cậu mở rộng.” Hắn nói.
Jeffery gật gật đầu, y không có cách nào quyết định muốn bản thân điều đi đến một thành phố khác, tuy rằng nơi đó có cơ hội công việc tốt hơn. Một mặt, Y phải ở lại thành phố này__ cho dù y biết đây là một chứng cưỡng bách nào đó. Mặt khác, y đối với quan hệ mọi người ở nơi này tựa hồ không hề không ràng buộc như vậy.
Jeffery quay đầu vừa nhìn thấy Ron lái ô tô tới, người kia dừng xe, biểu tình sốt sắng hướng y chạy tới. Y lộ ra một nụ cười.
Vì vậy, từ sau ngày hôm qua đã nghĩ đến có hai ba ngày nghỉ cũng không tồi, bây giờ y chân chính có được một tuần nghỉ lễ chân chính.
Jeffery thoải mái ngồi trên giường, Ron đi thu dọn chén đĩa đi tới, đương nhiên hắn vẫn cân nhắc Jeffery bị tổn thương bên trong nên bọn họ không làm cơm nước nguy hiểm như trước, chỉ gọi một đống thức ăn bên ngoài.
“có lẽ tôi nên nghiêm túc học nấu ăn.” thời điểm Ron đi vào trong phòng ngủ đã nói vậy, sau đó ở bên cạnh giường ngồi xuống.
“anh nên về nhà bếp của riêng mình mà học đi.” Jeffery nói.
“cũng không đến nỗi tệ đúng không, chỉ cháy hỏng một chiếc nồi mà thôi.” Ron nói.
“trần nhà đã biến đen.” Jeffery nói, “anh cả ngày đều ngồi ngốc ở đây, công tác ở trong ngân hàng rãnh rỗi vậy sao?”
“ít nhất so với cục cảnh sát thì an toàn hơn nhiều. Anh vì sao chỉ mới tách ra có 2h đồng hồ đã cùng với một kẻ mang tội danh liên tục giết người đấu trí dấu dũng thế, sau đó còn bị thương?” Ron nói.
“không phải mỗi ngày tôi đều xui xẻo như vậy.” Jeffery nói.
Ánh mắt của Ron làm cho y không mấy tự nhiên, y chưa từng bị một người đàn ông dùng ánh mắt thân thiết yêu thương như vậy, nhiều năm qua y vẫn luôn quen thuộc với việc dùng ánh mắt ấy đi nhìn người khác, tỷ như Kate.
Ron đến gần hôn y, Jeffery vẫn ngồi ở chỗ đó, rất yên tĩnh cùng hắn hôn môi, một nụ hôn rất hài hòa càng giống như một loại quan tâm nào đó, lại không giống sự hỗn loạn ngày hôm qua.
“tôi biết anh nhất định sẽ làm công việc của anh, cứu người là cảm giác rất tốt, nhưng tôi hi vọng tôi sẽ luôn luôn bên cạnh anh.” Ron nói, thật sâu nhìn y.
Jeffery vốn muốn tách rời khỏi ánh mắt của hắn lại phát hiện hành động này tương đối khó khăn. Hắn rất nguyện ý cứ thế đần độn theo dõi y, giống hệt hết thảy những việc được cho là yêu đương.
“được.” Y nói, Ron càng sâu hôn y.
Xem ra quan hệ của chúng ta vẫn nên xác định, Jeffery nghĩ. Tuy rằng cảm giác có điểm điên cuồng nhưng y thích có người này bồi ở bên người.
Trên đường Ron trở về thì nhận được điện thoại của Larry, muốn hắn lập tức đến địa điểm tụ hội một chuyến.
Trong đầu Ron rối loạn cả lên, hắn đã vào gia tộc được nhiều năm như vậy nhưng chưa từng làm bất kỳ việc nào có lỗi đến gia tộc, cho nên khi bị người gọi đến địa điểm căn cứ, hắn cũng chưa bao giờ căng thẳng qua. Nhưng lần này không giống nhau, nếu như bọn họ biết mình đang cùng một người cảnh sát nói chuyện yêu đương, vậy tuyệt đối hắn đủ tội.
Hắn biết tình cảm này rất nguy hiểm, nhưng hắn không dừng được. Trên thực tế, hắn ngay cả suy nghĩ một chút thôi đều cảm thấy việc này so với ngày tận thế của thế giới còn gay go hơn.
Tôi vì sao lại đến mức độ này? Hắn nghĩ, mà đại não vẫn kiên định từ chối đối mặt với hiện thực.
Vừa tới quán bar, Ron liền thấy Lin Nade đang ve vãn một gái điếm, người này có thể trò chuyện với bất kỳ ai, thật giống như trên thế giới không có đề tài nào hắn không có hứng thú. Nhìn thấy Ron hắn liền nhiệt tình chào hỏi, “hey, đồng nghiệp, ngày hôm nay tôi thấy cậu ở trên ti vi.”
Ron sợ hết hồn, “cái gì?”
“trên ti vi, truyền thông gần đây mỗi ngày đều nói về vụ án giết người toàn gia mà, nghe nói đã tóm được hung thủ, tôi thấy cậu ở trên ti vi, thật biết tìm náo nhiệt nha.” Lin Nade nói.
Ron nhìn chằm chằm hắn nỗ lực muốn tìm ra chút đầu mối, tên này có phải chất vấn xong sau đó chuẩn bị giết hắn các loại không, nhưng trên mặt Lin Nade xưa nay vẫn chưa từng xuất hiện thứ gì, hắn có muốn giết người hay không thì đều cười với mọi người một nụ cười xán lạn.
“cậu xác định không nhìn lầm?” Hắn thử thăm dò hỏi.
“Đương nhiên không có, tôi nghĩ cậu rất tin tưởng ánh mắt của tôi.” Lin Nade khuếch đại làm ra một bộ mặt bị thương, “nhưng có điều cậu không nên thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh thì tốt hơn, cẩn thẩn với đám cảnh sát.”
“Tôi sẽ cẩn thận.” Ron nói, “Biết Larry gọi tôi đến có chuyện gì không?”
Người kia lắc đầu một cái, “cậu biết tôi chưa bao giờ quản chuyện của các cậu, tôi không hiểu rõ được những bộ dạng đùa bỡn đó, nhưng nhìn qua có vẻ có quyết định trọng đại nào đó.”
“Tôi đi xem xem.” Ron nói xong hướng về phía phòng hội nghị đi đến. Hắn cảm thấy lòng bàn tay mình đổ mồ hôi, cả người căng thẳng, đến bước chân đều mất đi vẻ hài hòa.
Hắn xưa nay không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày xuất hiện tình huống như vậy, cũng như hắn xưa nay chưa từng nghĩ tới, hắn sẽ có một ngày làm ra được chuyện giống như có lỗi với gia tộc chuyện.
Thời điểm Ron gia nhập băng đảng xã hội đen vẫn là một đứa con nít. Phảng phất như cha mẹ hắn mới chết đi ngày hôm qua, thế giới xung quanh hắn vừa băng lãnh mà ngột ngạt, từ khi bọn họ chết đi, hắn xưa nay chưa có cách nào để những kẻ khiến người ta phát rồ rời đi, mãi đến khi hắn gặp Larry.
Hắn biết Larry sau khi hắn đi trộm xe của hắn ta. Hồi đó Ron đang bị nghiện, đồng thời cho rằng món đồ kia là vật duy nhất trên thế giới có thể giải quyết được vấn đề, mà ma túy luôn cần tiền để chống đỡ, cho nên hắn bắt đầu gia nhập vào băng nhóm trộm cướp để ăn cắp đồ vật.
Làm hắn kinh ngạc chính là sau khi người kia lấy được tang vật thì người tìm tới hắn không phải là cảnh sát mà chính là Larry.
Khi đó Larry còn là người tương đối trẻ tuổi, hắn nhìn Ron một chút sau đó đột nhiên hỏi, “cậu là Ron sao?”
Ron mờ mịt nhìn người thanh niên trước mắt, một chút ấn tượng cũng không có, Larry cười rộ lên, “cha cậu thế nào rồi? Tôi đã hơn 10 năm chưa thấy hắn, cậu nhìn qua giống hắn như đúc.”
“xem ra lần cuối cùng anh thấy hắn cũng không lâu, ông ấy chết rồi.” Ron nói, sau đó hắn nhìn thấy vẻ mặt của người nọ biến hóa rõ ràng, Larry kinh ngạc nhìn Ron, “cái gì? Hắn đã chết?” hắn hỏi.
Đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ hắn nhìn thấy một người vì sự ra đi của cha hắn mà cảm thấy kinh ngạc cùng thương tâm, đây cơ hồ làm cho hắn có chút mê hoặc, hắn đã quá quen thuộc về sự lạnh lùng.
“Hắn chết như thế nào, cậu bé? Thân thể của hắn khỏe mạnh như trâu mà.” Larry nói.
Ron theo dõi hắn, muốn phán đoán mục đính vấn đề này ở đâu.
“Hắn chết như thế nào?” Larry chậm rãi hỏi. Tiếng nói của hắn rất ôn hòa nhưng Ron cảm nhận được sự lạnh lẽo trong đó. Đây là một kẻ giết người như chớp mắt, một kẻ có sức mạnh có thể uy hiếp người.
“Một người cảnh sát giết ông.” Hắn nói.
Larry nhìn hắn, đôi mắt đen đến mức có thể khiến người ta nghẹt thở.
“Nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra, Ron.” Hắn nói.
Ron trầm mặc một hồi, đột ngột hỏi, “Tôi nghe nói anh là xã hội đen, có thật không?”
“đúng vậy.” Larry nói.
Trực tiếp trả lời như vậy càng khiến Ron có chút bất ngờ, hắn nhìn chằm chằm cặp mắt kia hy vọng có thể từ bên trong nắm lấy cái gì.
“Có thể cho tôi gia nhập không?” Hắn hỏi.
“cậu có biết cậu đang nói cái gì không, cậu bé?” Larry nói.
“Tôi biết.” Ron nói, hắn biết sự lựa chọn của hắn không sai, cái này cũng là việc duy nhất hắn làm được, nhìn qua cũng là một sự lựa chọn không tồi.
“trong khi đó, chúng tôi muốn bàn luận về chuyện của cha cậu để cùng nhau giải quyết nó.” Larry ôn nhu nói.
Sau đó Larry mang hắn tới một mảnh thế giới tối tăm, thế giới này tự có một hệ thống cân bằng, hắn biết nếu đem bản thân mình giao ra thì hắn có thể sẽ được người khác chống đỡ, mà hắn cũng đang chân chính ủng hộ người ta __ thời điểm gia nhập hội, trong đầu hắn đau đơn đọc được “Trung thành” “Trợ giúp” và “Bảo vệ”, hắn không xác thực được mình có hiểu rõ ý nghĩa của chúng hay không nhưng cái này khiến hắn có cảm giác rất tốt.
Công việc của nơi này cũng không đứng đắn, mà trên thế giới lại có rất nhiều chuyện không đứng đắn.
Ron rốt cục đã giết người cảnh sát kia, mà quan trọng hơn là hắn có một nơi ở của chính mình.
Hắn đem tất cả bản thân giao cho bọn họ__ hắn không nghĩ ra còn có cái gì có thể cho, tựa như hắn không nghĩ ra mình có gì đáng để lưu giữ lại.
Hắn từng có một thời gian phụ trách điều tra những kẻ làm phản, hắn quen thuộc những lý do của mấy kẻ đó, bọn họ sẽ vì tiền tài, tự do, gia đình mà chờ thời cơ phản bội gia tộc. Mà trước sau Ron không thể lý giải hết được những thứ này. Hắn cứ nghĩ chuyện như vậy là lẽ đương nhiên, không chần chờ chút nào vì hắn không cảm thấy được có thứ gì được coi là trọng yếu đáng giá để bản thân vì nó mà mất mạng.
Cho nên hắn không nghĩ tới có một ngày việc này lại đến trên đầu của mình.
Hắn lần đầu thực sự cảm nhận được cảm giác đó, hắn muốn một người, muốn một thứ nào đó, cho dù việc này có thể làm cho bản thân mất mạng hắn cũng không cách nào chống cự ham muốn đó.
Lại như gia đình Ron, đó là hắn không tiếc bất cứ giá nào muốn tìm về cảm giác ấm áp an toàn, nhưng nó sớm đã bị đánh mất lại chẳng cách nào có thể tìm về.
Mãi đến khi hắn tìm tới Jeffery.
Hắn đi tới phòng hội nghị, Larry đang ngồi bên cạnh bàn trà, hắn già hơn rất nhiều nhưng có vài thứ trước sau không thay đổi, tỷ như thái độ ôn hòa nhã nhặn kia, còn có mặt mắt sâu băng lãnh.
Xung quanh hắn là những ôm trùm đứng đầu, bọn họ đồng thời quay đầu nhìn Ron biểu tình nghiêm túc, này thật sự không bình thường.
Ron nuốt nước miếng một cái, “đã làm gián đoạn các anh họp bàn sao?” Hắn nói.
Larry vẫy vẫy tay, “Không có, chúng tôi vừa nãy đang nói về cậu, lại đây.”
Ron tìm một chỗ ngồi xuống, tất cả mọi người đều một bộ dáng dấp nghiêm túc làm cho hắn cảm thấy trên băng ghế dường như được hắn châm điện từ.
“Nói tôi cái gì?” Hắn hỏi, nở nụ cười.
“cậu gần đây làm rất tốt.” Larry mỉm cười, “Trên thực tế, chúng tôi đang thương lượng một chuyện, muốn hỏi ý kiến của cậu nên làm thế nào.”
“Chuyện gì?” Ron hỏi, vẫn là mười hai vạn phần cảnh giác.
“Chúng tôi muốn xây dựng một trung tâm giải trí cỡ lớn.” Larry nói.
“Cái gì?” Ron hỏi, không phản ứng lại.
“Chính quyền thành phố muốn ở đông khu xây dựng một tòa nhà giải trí cỡ lớn, chúng tôi muốn tham gia đấu thầu.” Larry nói, “nếu như chúng ta tham dự, có người sẽ bảo đảm được tiến vào, nghe nói nghề nghiệp này nhìn qua rất có lợi nhuận.”
“Các anh muốn xây dựng trung tâm giải trí?” Ron máy móc lặp lại.
“Từ mấy năm gần đây ở các nơi trên thế giới gia tộc của chúng ta cũng đã phát triển lớn, con đường hợp pháp tiến vào giới tài chính đã được tăng cường, năm ngoái đã đạt hơn 300 tỷ USD.” Người bên cạnh lời ít ý nhiều, “cho nên có lẽ chúng ta nên tập trung nhiều hơn vào con đường này.”
“Như vậy…” Ron mờ mịt phát ra âm thanh.
“cậu có nguyện ý đi làm hay không?” Larry hỏi.
“Làm trung tâm giải trí?” Ron hỏi.
“Đúng, tìm một đám người để làm giải trí.” Larry cười rộ lên, “Ban đầu tôi cho cậu vào đây cũng không khẳng định bản thân đã tìm được người tài trên phương diện kinh tế, cho nên mới có thể bồi dưỡng cậu quản lý sòng bạc. Cậu ở ngân hàng làm việc rất tốt nên làm chuyện này cũng không có khó khăn gì lớn.”
“Các anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho tôi làm quy hoạch và quản lý một trung tâm giải trí?” Ron cất cao giọng.
“Có ít nhất là một triệu, đừng đập phá nó.” Larry nói.
Cứ như vậy, Ron lâm vào bên trong vòng quay giới giải trí.