Mấy chuyện bàn tán trên phố luôn thay đổi so với chong chóng trên tay mấy tiểu hài tử còn có vẻ nhanh hơn, mấy ngày trước nhất nhất đều tuyên dương tình yêu của Ninh tiểu hầu gia, mồm mép một hồi, hiện lại thành Ngọc Phiêu Phiêu là tri kỷ của Thôi Minh Húc, nói được so với xem kịch còn thoải mái hơn.
Xem bộ dáng tình thâm tựa hải của Thôi Minh Húc, toàn bộ kinh thành chỉ sợ trừ vị đại ca nhà hắn còn chưa biết gì, người trong kẻ ngoài đều đoán chắc ván đã đóng thuyền.
Thôi Minh Húc cũng không kiêng dè, đang lúc đầu sóng ngọn gió còn không quên kéo Ninh Hoài Cảnh đến Xuân Phong Đắc Ý lâu, vừa vào cửa đã chạy thẳng đến phòng “thiên tự nhị hào”, miệng gọi “Phiêu Phiêu…”
Một ngày không gặp như cách ba thu a.
Ninh Hoài Cảnh miễn cưỡng ngáp một cái, tối hôm qua cũng đã đến đây, tận sáng sớm mới về, vừa đi chưa bao lâu… Cái ghế tối qua ngồi cũng còn chưa lạnh a.
Chuyện nhân thế cũng thật diệu kỳ, mấy tháng trước, phòng thiên tự nhị hào hôm nay chính là cái hắn ngày đêm quải niệm, hao tâm tốn sức nghĩ muốn đi vào, cho dù bỏ bao nhiêu vàng bạc cũng đều vô vọng, người bình thường ao ước muốn leo thang lên trời hẳn cũng là như vậy đi. Thế nhưng hiện nay, có thể dễ dàng ngày đêm ra vào, hắn lại cảm thấy không chút thú vị. Ngay cả Thôi Minh Húc cùng Ngọc Phiêu Phiêu đùa giỡn thân mật là thế, rơi vào trong mắt hắn, cũng không có chút dậy sóng, chỉ thoáng qua một chút chán chường mà thôi.
Thứ gọi là “thiên trường địa cửu” trong miệng thế nhân, đến tột cùng là cái gì đâu? Nhịn không được trong lòng suy nghĩ mông lung.
Bên tai một trận xôn xao, giống như gió thổi lá cây xào xạc, quấy rối trận suy nghĩ mơ hồ của Ninh Hoài Cảnh. Nhăn mặt nhíu mày nhìn theo tiếng động, là Từ Khách Thu.
Thiếu niên một thân hồng y, trước sau có một đám hoa nương vây quanh. Từ gia tiểu công tử nháo loạn ầm ĩ, dĩ nhiên trước mặt người khác không muốn bày ra vẻ vừa lâm trận đã bỏ trốn, đánh mất thể diện, cho dù trong lòng có nghiến răng nghiến lợi, ngoài mặt vẫn là cười đến so với ngọc còn sáng hơn, tranh cường háo thắng, coi trọng sĩ diện, vô luận Ninh Hoài Cảnh khuyên can thế nào, điểm này y tuyệt đối không thèm sửa.
Từ Khách Thu đã ngà ngà say, hai má ửng hồng, ôm vai hoa nương, môi mấp máy vài lần mới miễn cưỡng nói ra được ngữ điệu đứng đắn.
“Ngọc cô nương, Ninh tiểu hầu gia so với hắn tốt hơn a!”
Trong phòng không người đáp lời, hắn đầu tiên là cười ha hả, cười đến ngã ngửa vào lòng hoa nương, ngón tay chỉa thẳng hướng Thôi Minh Húc.
“Thực sự, hắn không bì kịp Ninh Hoài Cảnh, không kịp… không kịp…”
Một mảnh tĩnh mịch, ca cơ ngưng hát, vũ cơ ngưng bước, mọi người đều nhìn về phía Ninh Hoài Cảnh.
Đèn dầu mờ ảo, ánh sáng lập lòe phản chiếu trong chung rượu, Giang Vãn Tiều ánh mắt bí hiểm, Ninh Hoài Cảnh chậm rãi đứng dậy, một tay bắt lấy bàn tay đang cầm chung rượu của Từ Khách Thu.
“Khách Thu, ngươi say.”
“Đúng vậy mà?” Từ Khách Thu nhẹ nhàng hỏi lại. Ninh Hoài Cảnh nhìn xuống y, ánh mắt đầy phức tạp. Từ Khách Thu đáp lại hắn một cái cười, khóe miệng cao cao nhếch lên còn dính tí rượu, long lanh phản chiếu, “Ngươi cảm thấy ngươi không tốt bằng hắn sao?”
Ninh Hoài Cảnh không trả lời, bàn tay nắm chặt cổ tay đối phương vẫn kiên định, không buông.
Từ Khách Thu thả chung rượu, tầm mắt nhìn theo cái chung nho nhỏ rơi dài.
“Ngươi đã nói, ngươi thích nàng.”
Mỗi câu hắn nói qua, cho dù là vui đùa, Từ Khách Thu đều nhớ rất kỹ. Từ rất lâu, rất lâu về trước, Ninh Hoài Cảnh đã biết như thế, cũng tựa như từng câu từng chữ Từ Khách Thu nói, hắn cũng âm thầm giữ ở trong lòng. Ninh Hoài Cảnh có chút hoang mang, không biết nên đáp lại thế nào.
“Nếu đã thật tình thích nàng, tại sao nàng cùng người khác cười nói ngươi lại không phản ứng? Không phải cứ luôn mồm nói thích nàng sao? Nếu thích nàng, tại sao ngươi… Ngươi…” Từ Khách Thu túm lấy tay áo hắn, đôi đồng tử đen màu mực cũng phản chiếu một chút ánh nến lập lòe, “Ngươi… ngươi không thích nàng?”
Giang Vãn Tiều, Thôi Minh Húc, thậm chí cả Ngọc Phiêu Phiêu đều chờ đáp án của hắn. Ninh Hoài Cảnh vuốt tóc Từ Khách Thu, lại không sao trút bỏ được gánh nặng đang đè nặng cõi lòng, “Ừ… Ta không thích nàng.”
“Tại sao vậy?”
Khi hắn thừa nhận thích Ngọc Phiêu Phiêu, y cũng là hỏi hắn như thế, cũng là ngữ điệu khó hiểu, cũng là gương mặt mờ mịt. Ninh Hoài Cảnh cẩn thận vén sợi tóc tán loạn trên má y về sau tai, ngữ khí cũng bất giác trở nên mờ ảo.
“Bởi vì… Ta là Ninh Hoài Cảnh.”
Bởi vì ta là Ninh Hoài Cảnh, Ninh Hoài Cảnh sẽ không thích Ngọc Phiêu Phiêu.
Từ Khách Thu ngẩng đầu, nhìn hắn không chớp mắt, ngữ khí mang theo mấy phần ủ rũ.
“Ta nghĩ, ngươi vẫn là thích nàng.” Thùy hạ mi mắt, tựa như một con mèo nhỏ đang cúi đầu suy nghĩ.
Bàn tay Ninh Hoài Cảnh dừng lại trên má y, cuối cùng nhịn không được nở nụ cười.
“Ngươi có còn là Từ Khách Thu mà ta biết không vậy?”
Đối phương đáp lại bằng cách quay đầu, hung hăng cắn mạnh một cái vào tay hắn.
“Cầm thú bội tình bạc nghĩa!”
Nếu đã có Ngọc Phiêu Phiêu, tại sao không biết quý trọng lại còn vứt bỏ? Ninh Hoài Cảnh biết y đang nghĩ gì, nhưng lại không nói được lời nào.
“Sao không nói cho y biết?” Ca múa lại tiếp tục, Thôi Minh Húc len lén hỏi Ninh Hoài Cảnh, “Đêm hôm đó, rõ ràng ngươi không có cùng Ngọc Phiêu Phiêu…”
“Y biết.” Ninh Hoài Cảnh đáp chắc chắn.
“Vậy tại sao y…”
Bởi vì y tình nguyện tin ta còn thích Ngọc Phiêu Phiêu, như vậy, giữ Ngọc Phiêu Phiêu lại bên cạnh ta, ta sẽ hạnh phúc. Ta biết, ta biết, Khách Thu a, ta biết ngươi muốn ta hạnh phúc.
“Tiểu Đào, ngươi yên tâm, ta quyết không phụ ngươi.” Y vẫn say khướt mà ôm hoa nương kia nói hưu nói vượn.
Bên dưới ngọn đèn dầu mê ảo của Xuân Phong Đắc Ý lâu, xuyên qua những hoa nương xinh đẹp, Ninh Hoài Cảnh lẳng lặng nhìn Từ Khách Thu, cứ nhìn như vậy, từ đầu đến cuối.
Có một số việc Ninh Hoài Cảnh không biết, thí dụ như, nguyên nhân lần này Từ Khách Thu bỏ nhà đi.
Nếu là mấy năm trước, phu nhân Từ gia thỉnh thoảng còn đối đứa con hoang như y khinh rẻ bắt bẻ linh tinh, thì đến bây giờ, cho dù bà ta có coi thường, lãnh đạm hay cố ý khi dễ cỡ nào, y vẫn giữ nguyên một bộ mặt tươi cười, bình an vô sự sống qua ngày tháng, chỉ sợ trong lòng bà ta đã sớm tức đến chết rồi. Dần dà, xét đến cùng, cũng không biết là ai đang khi dễ ai.
Về phần huynh đệ Hàn Thu cùng Vấn Thu, dù sao đã lớn, cũng hiểu được phải che giấu mấy phần thanh sắc. Hơn nữa từ lúc bị Ninh Hoài Cảnh chặn đường kéo vào ngõ nhỏ, “dặn dò” thỏa đáng một phen, bọn họ cũng đã thu liễm rất nhiều. Dù sao, so với Trung Tĩnh hầu phủ dòng dõi chính tông của Đại Ninh triều hoàng thất, Trung Liệt Bá phủ chịu ơn tiên đế, có mạnh miệng huênh hoang từng được Khánh Đế ân sủng, gia phong tiến tước thì xét ra vẫn thấp hơn cả một đoạn dài. Huynh đệ từ gia có vạn lần không phục cũng đành phải cắn răng nuốt hận.
Lần này Từ Khách Thu rời nhà là bởi vì bản ca phổ đã giao cho Xuân Phong Đắc Ý lâu.
Ca phổ đó là do mẫu thân Hiểu Cơ của hắn mang theo từ Giang Nam, cất giữ cẩn thận trong thùng gỗ. Nữ tử lưu lạc phong trần, đem nửa đời thanh xuân cùng tâm huyết đều lưu lại trên ca phổ, từng âm điệu đều ghi dấu những tháng năm ủy khuất cùng chua xót, còn có năm đó danh chấn Giang Nam, vinh quang cùng đắc ý.
Nửa đời cố gắng, đến lúc chạm được cái gọi là phú quý vinh hoa thì lại mất đi tình yêu cùng hạnh phúc. Phó thác cả đời cho một nam nhân, gã cơ hồ chẳng mấy khi lộ diện, đứa con dùng để tranh đoạt danh phận lại không được yêu thương, chánh thê nhìn nàng không vừa mắt, ngay đến bọn hạ nhân cũng không nể nang gì mà tỏ ý khinh thường. Tình cảnh này bảo sao một nữ nhân tâm cao khí ngạo có thể chịu được? Năm xưa một lòng trèo cao dẫu có sai, thì nay hối hận cũng ít gì? Phóng lao thì phải theo lao. Trong biệt viện không người thăm hỏi, liền chỉ có thể lấy việc viết ca phổ tiếp thêm dũng khí, kiên trì tranh đoạt. Nếu cứ nhận thua như vậy, chẳng phải đã uổng công mình năm đó phó thác tâm tình? Chuyện này truyền lại Giang Nam chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ?
Ca phổ mất đi, nữ nhân nhiều năm thất sủng, tràn ngập phẫn uất dĩ nhiên sẽ tìm chỗ phát tác trên đứa con vốn từ nhỏ đã chẳng thân cận mấy với mình.
Nếu không phải vô tình nghe được trong tửu lâu, hẳn sẽ còn lâu lắm Ninh Hoài Cảnh mới biết mấy chuyện này.
“Hừ, dã chủng kia trốn nhanh thật, cũng không biết giờ đã chết ở nơi nào?”
Trong tửu lâu vốn có một nhã gian được ngăn cách bởi mấy bức bình phong, âm điệu quen thuộc bên kia bình phong liền cứ như vậy truyền đến bên tai Ninh Hoài Cảnh, một chữ cũng không nghe sót. Người nói chuyện là Từ gia đại công tử Từ Hàn Thu.
Từ Khách Thu một đêm say rượu, giờ này còn đang nằm ở Hầu phủ ngủ say sưa. Con mèo nhỏ bị Ninh Hoài Cảnh dưỡng thành kén ăn, không phải tỉnh tửu thạch (một món ăn dùng để giã rượu) của Đồng Đức Đường ở thành Tây thì không chịu ăn. Giang Vãn Tiều mới sáng sớm đã bị lôi từ trên giường xuống chạy đi mua tỉnh tửu thạch dĩ nhiên cũng nghe rõ, thức thời liếc Ninh Hoài Cảnh một cái, đem oán giận còn chưa kịp nói ra nuốt trở vào.
Tiếp đó, người nói chuyện là Vấn Thu, ngữ điệu so với Hàn Thu càng thêm sắc bén.
“A, hắn còn có thể chết ở đâu chứ? Đương nhiên là…”
Thanh âm liền thấp xuống, xì xầm mấy lời nhạo báng. Cũng không khó đoán được mấy lời đó khó nghe đến cỡ nào, Ninh Hoài Cảnh siết chặt nắm tay, nhưng không ngờ tiếp đó liền nghe được chuyện về quyển ca phổ kia.
“Có câu dòng nào giống nấy. Làm mẹ không biết xấu hổ, đứa con dĩ nhiên cũng chẳng hay ho gì. Khả năng gặp người sang bắt quàng làm họ xem ra còn cao hơn một bậc, quả là… là… là câu gì ấy nhỉ?”
Hàn Thu nhất thời nghĩ không ra, Vấn Thu liền nói tiếp.
“Thanh xuất vu lam.” (màu xanh là từ màu lam mà ra => mẹ nào con nấy)
“Ha ha ha… Đúng vậy, chính là câu đó.”
“Chậc chậc, vì muốn nắm chặt Ninh Hoài Cảnh, ngay cả đồ của mẹ mình cũng dám trộm, đúng là súc sinh không bằng a! Truyền ra ngoài thì phủ chúng ta còn thể diện gì nữa…”
“Hắn không phải nhờ có Ninh Hoài Cảnh mới có ngày hôm nay sao, không nắm chặt làm sao được chứ?”
Trừ bỏ huynh đệ Từ gia ra, bên kia hiển nhiên cũng còn có người. Một thanh âm khác vang lên.
“Ninh Hoài Cảnh này vì sao lại cùng y hồ nháo?”
Tiếng cười nổi lên bốn phía, mặt Ninh Hoài Cảnh đã đen hơn phân nữa, mà mấy người kia hoàn toàn không hay chẳng biết. Chỉ nghe Hàn Thu khinh thường nói.
“Ai biết y giở trò gì chứ?”
“Chớ không phải là học người ta làm tiểu quan đi?”
Tiếng cười càng vang, Từ Vấn Thu càng thêm đắc ý.
“Hừ? Chỉ bằng y? Thịt trên tay gần như bị mẹ y cào nát cả rồi… Ngày đó nháo loạn, ta đứng ngoài cửa xem rõ, mẹ y đập nát bình hoa, cầm mảnh sứ vỡ muốn giết người. Dã chủng chỉ biết ôm đầu bảo vệ cái gương mặt dùng để lừa người, mẹ y rạch không biết bao nhiêu đường trên lưng, đâu đâu cũng là máu… Ninh Hoài Cảnh nếu nửa đêm lột đồ y ra, chỉ sợ sẽ bị hù chết mất. Chậc… nói ra thật mất mặt, Trung Liệt Bá phủ ta lại bị hai kẻ điên này huyên náo…”
Hắn mạnh miệng cảm thán một hơi, mấy người xung quanh cũng còn ngại không đủ náo nhiệt. “Vấn Thu huynh, ngươi nói quá a, tiểu Hầu gia anh minh thần võ, có thể nào bị hù chết? Ta xem… biết đâu là hùng phong bất tái (bất lực =)))) a? A ha ha ha…”
“Chả trách hắn thường chạy đến Xuân Phong Đắc Ý lâu, xem ra là giấu đầu lòi đuôi nha…”
Lời này nghe vào thật quá sức chịu đựng, Ninh Hoài Cảnh giận đến run người, khuôn mặt tuấn tú như bị bao phủ bởi một tần sương lạnh. Giang Vãn Tiều mắt thấy không đúng, vội vàng giữ tay hắn lại, nhưng lại bị hắn hất ra.
Loảng xoảng một trận, chén bát trên bàn đều rơi xuống đất.
“Hoài Cảnh!” Giang Vãn Tiều cao giọng muốn ngăn, nhưng Ninh Hoài Cảnh đã vỗ bàn đứng dậy.
Bên kia nghe hai chữ đó cũng cả kinh không nhỏ, nhất thời im bặt. Không ngờ tiếp đó rầm một tiếng, Ninh Hoài Cảnh đã đạp đổ bình phong ngăn giữa hai bàn.
“Sao không nói tiếp?”
Một câu này khó khăn lắm mới thoát qua được kẽ răng, nét mặt không cần nhìn đến cũng đoán được có bao nhiêu dữ tợn.
Huynh đệ từ gia không nghĩ tới người mình đang cao giọng chế nhạo lại ở ngay sau lưng, hồi tưởng lại quyền cước ngày đó trong hẻm nhỏ, không khỏi mồ hôi đầy trán.
Không kịp đợi Giang Vãn Tiều ngăn cản, Ninh Hoài Cảnh tay cầm mảnh sứ vỡ bước tới sát bên, sắc mặt âm trầm, sát khí băng lãnh, nhất thời không ai dám động đậy.
“Ngươi… ngươi… ngươi…” Từ Hàn Thu miễn cưỡng đứng lên nghĩ muốn cùng hắn nói chuyện, nhưng lại thấp hơn hắn nửa cái đầu, mắt thấy mảnh sứ vỡ trong tay Ninh Hoài Cảnh đã kề sát cổ đệ đệ mình, lời nói ra cũng liền nghẹn lại.
“Khách Thu… bị mẹ y đánh?” Hai chữ ‘Khách Thu’ giống như được ôn nhu nỉ non trong miệng, đến lúc lọt vào tai người nghe lại âm lãnh tựa diêm vương đòi mạng.
Thanh âm hắn hỏi vừa thấp vừa trầm, Từ Vấn Thu mắt thấy mảnh sứ gần trong gang tấc, cổ họng bất giác có chút lạnh, chỉ cần tay đối phương run nhẹ một cái, vậy cái cổ của mình liền… thật không dám nghĩ tiếp.
“Đúng vậy.” Lúc nói cũng cực kỳ thận trọng, rất sợ bất cẩn mảnh sứ liền cắt qua da.
“Ca phổ kia rất quan trọng?” Hắn vẫn dùng ngữ điệu thâm trầm mà hỏi, giống như con báo đốm đang đùa thỏ nhỏ.
“Ta… không, không biết…”
Mâu quang hắn chợt lóe lên, tỏ ý không hài lòng với câu trả lời.
“Không, không, không phải… Đúng, hình như là… rất quan trọng.” Mẫu thân mình ở nhà tuy chẳng mấy khi tươi cười nhưng cũng chưa từng có gương mặt kinh hãi đảm chiến như vậy, Từ Vấn Thu gian nan phun ra một câu, hai hàm răng va vào nhau lộp cộp.
Ninh Hoài Cảnh không nói gì, Từ Vấn Thu có thể cảm giác được mảnh sứ nơi cổ mình đang run nhè nhẹ, chỉ cần nhích lên phía trước một chút…
Mới vừa rồi trong phòng còn ồn ào, hiện tại chỉ còn tiếng thở dốc.
Lại có con cháu nhà quan trên lầu nháo loạn, vừa nghe thế, thực khách dưới lầu đều vội vã rời đi, rất sợ ở lại không cẩn thận liền bị tai bay vạ gió.
“Hoài Cảnh!” Giang Vãn Tiều vịn chặt vai hắn.
Ninh Hoài Cảnh không để ý tới, lạnh lùng cười với huynh đệ Từ gia.
“Nếu Khách Thu có ở đây, các ngươi đoán xem y sẽ nói gì? Giết, hay là không giết?”
Bên cạnh tức giận dâng tràn còn có tình cảm bấy lâu nay vẫn tận lực áp chế. Khách Thu, Khách Thu, Khách Thu… Từ lâu rất lâu về trước, mở miệng ngậm miệng đều là Khách Thu, trong mắt trong lòng đều là Khách Thu, ngắn một câu Khách Thu, dài một câu Khách Thu, ai cũng có thể khi dễ duy chỉ có Khách Thu là không thể, vô luận Khách Thu nói gì đều có thể cười cho qua, đối ai cũng chẳng thèm nể nang cố kỵ, chỉ có trước mặt Khách Thu là tình nguyện cúi đầu, không nề hà nguyên tắc mà bao dung y, cưng chìu sủng nịnh vô bờ bến. Ninh Hoài Cảnh xem Từ Khách Thu là bằng hữu, là tri kỷ, là huynh đệ, là…
Mảnh sứ vỡ bị nắm quá chặt, khía cạnh sắc bén không chút khách khí khứa vào tay, chất lỏng đỏ tươi rỏ giọt, tựa như những kiềm chế trong lòng bấy lâu nay nhất thời sụp đổ. Muốn tìm Từ Khách Thu, có những thứ nhất định phải nói ra miệng, dù biết là không nên, dù biết cuối cùng cũng là ly tán…