Đêm khuya, ánh nến mông lung.
Tiệc rượu trong Hầu phủ vẫn như lúc mới khai tràng, xa xa cách ba con phố vẫn còn có thể nghe đến tiếng chén chạm nhau leng keng, hoan thanh vô số. Tiểu tư già có trẻ có từ trong kho mang ra đủ loại pháo hoa to nhỏ, vội vã chuẩn bị nhóm lửa ngoài sân. Hỏa thụ ngân hoa, sáng rực cả bầu trời, sáng đến gương mặt Từ Khách Thu ánh một mảnh đỏ hồng.
Ninh Hoài Cảnh uống đã gần say, khoác vai người ta một phen, ngón tay chọc chọc vô má người ta mà cười không kiêng kỵ. Từ Khách Thu không khách khí mắng hắn một câu, trên môi bất giác cũng lộ ra ba phần tiếu ý.
Mọi người đều bận tìm vui, không ai chú ý tới những gì ẩn ở góc phía sau cây cột to kia. Đem thân tựa vào gần một chút, hai tay đều đặt cả lên vai người ta, Ninh Hoài Cảnh chật vật muốn búng chóp mũi người ta một cái, nhưng đầu óc đã vựng vựng hồ hồ, hết lần này đến lần khác búng trật.
“Khách Thu a…” Mở miệng hơi thở toàn là mùi rượu.
Từ Khách Thu chun mũi né mặt ra chỗ khác, đưa tay đẩy hắn ra.
“Đi, muốn nghỉ thì tìm một chỗ mà ngồi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Còn muốn ta ôm ngươi đi sao?”
“Khách Thu a….” Lại một tiếng thở dài, hắn đã quyết tâm muốn tá tửu trang phong (mượn rượu tăng thêm can đảm), khuôn mặt ngốc ngốc hồ hồ đỏ hồng vì say, cả người dán chặt vào Từ Khách Thu. “Hảo, ngươi ôm ta đi.”
Không khách khí đẩy người ta một cái, nhưng bọn ngốc say rượu mười tên như một, vừa đẩy ra được một chút đã lại dính chặt vào, muốn trốn cũng không biết chỗ nào mà trốn.
“Khách Thu a… Khách Thu…” Hắn thì thào, âm cuối ngân dài, tưởng như có thể kéo dài đến tận cùng trời cuối đất.
Lướt qua bờ vai của hắn là có thể thấy được khóe môi ẩn sau chén rượu của Giang Vãn Tiều hơi cong lên, con ngươi trong suốt ánh lên vẻ thú vị. Từ Khách Thu đột nhiên nghĩ hình như mình cũng uống nhiều lắm rồi, trên mặt thấy nóng nóng.
“Gọi cái gì mà gọi, muốn thì gọi Ngọc Phiêu Phiêu của ngươi đi! Cứ như quỷ khóc không bằng…”
Nam nhân đặt cằm lên bả vai Từ Khách Thu, thùy hạ mi mắt mà cười, hơi thở nong nóng đầy mùi rượu phả đều bên tai.
“Ta gọi nàng làm gì, nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn ta một cái.”
Giang Vãn Tiều vô thanh vô thức rời khỏi phòng. Phần đất trống ngoài phòng đang có ca múa, ti trúc thanh thanh, tiếng địch réo rắt du dương. Từ Khách Thu liếc mắt nhìn, các vũ cơ trang phục yêu nhiêu, thắt lưng uốn éo như xà, mặt mày ẩn tình, làn da tuyết trắng ẩn hiện sau lớp sa y phỉ thúy, ống tay áo phất phới như trăng non câu hạ.
Lời ca, tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng nháo… Giữa một rừng tạp thanh ầm ĩ, lời nói nhẹ nhàng phảng phất hơi rượu tưởng chừng có chút không thực.
“Ngươi thích nàng?”
“Ngươi nói xem?”
“Ninh Hoài Cảnh!” Có người nổi giận.
Ninh Hoài Cảnh hơi nâng đầu, môi chạm lên tóc mai, chạm vào vành tai, cười đến vô lại.
“Khách Thu, Khách Thu, Khách Thu… Khách Thu a…”
“…”
“Ngươi tức giận?”
“Phi!”
“Ha hả ha hả…” Ninh Hoài Cảnh say, ánh mắt mông lung, khóe môi còn dính chút rượu.
Cứ như vậy mà ôm người ta, hai má gần kề, có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của đối phương. Thanh âm ngoài phòng trở nên bé nhỏ, tưởng chừng tiêu tán mất, chỉ còn tiếng tim đập bên tai là rất rõ ràng, nhiệt ý trên mặt cũng theo đó mà tăng.
“Có lẽ…”
“Sao?”
“Có lẽ… Ta thích nàng.”
“Ngu ngốc!”
Từ Khách Thu nhíu mày, Ninh Hoài Cảnh lại cười không dứt, ôm cổ người ta, ép người ta sát vào lòng mình.
“Ta nghĩ… Thua nhiều lắm rồi, ta chỉ muốn thử thắng một lần.”
“Chỉ một lần?” Y chán chường hỏi.
“Chỉ một lần.” Hắn đáp như đinh đóng cột.
“Ai yêu!” Đột nhiên một tiếng hô thảm thiết vang lên, đi kèm là một tràng “binh lách cách bàng”. Nhân vật chính của bữa đại thọ bị đẩy té trên mặt đất, hai tay hai chân chổng lên trời, phong độ anh tuấn bất phàm gì gì đó đều rơi đâu mất.
Từ Khách Thu phủi phủi tay, nhàn hạ đứng một bên, đem bộ dạng chật vật của Ninh Hoài Cảnh thu hết vào đáy mắt.
“Đứng dậy, đi theo ta.”
Mí mắt cũng không chớp một cái, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, cằm nâng cao hệt như Thôi Minh Húc lúc bình thường.
Ninh Hoài Cảnh hoàn toàn không hiểu, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của y mà ngẩn người.
“Này, Khách Thu, Khách Thu, chờ ta a!” Vừa nói vừa vội vàng đuổi theo.
Bốn bề khách khứa thở dài một cái, xì xầm xì xầm.
“Trong này xem ra còn náo nhiệt hơn bên ngoài nha.”
Đi một cái, nơi đến chính là Xuân Phong Đắc Ý lâu.
Từ Khách Thu từ lúc ra khỏi cửa đã không mở miệng nói câu nào, kéo theo Ninh Hoài Cảnh đi một mạch qua khắp phố lớn ngõ nhỏ. Ninh Hoài Cảnh mơ mơ hồ hồ chạy theo, cũng không dám nhiều lời, trộm liếc sang người bên cạnh một cái, chỉ thấy người ấy tóc dài bay bay, hai má trước nay trắng nhợt không biết vì chạy mệt hay vì nhiệt rượu mà nhiễm chút mạt hồng, nhất thời cảm thấy như lạc trong mộng mị.
Thọ yến ở Hầu phủ giành đi không ít chuyện làm ăn, tiếng gảy bàn tính “lách cách lách cách” âm hưởng giữa khoảng không lãng đãng, nghe ra mấy phần sầu bi, chưởng quỹ buồn bực tựa vào cửa lớn, mặt mày u sầu, tiếp đón cũng không còn nhiệt tình như xưa.
“Đến rồi hả?”
“Ma ma khỏe chứ?”
Ninh Hoài Cảnh chưa kịp nhếch khóe môi cười đã bị biểu tình lạnh lùng trên mặt ma ma làm đơ lại, nữ nhân thường ngày cười nói, thanh âm cực chói tai nay chỉ lãnh đạm liếc hắn một cá, trề môi.
“Đến rồi thì nhanh đi.”
Đêm nay gặp ai cũng đều cổ quái, mặt cứ như đang ẫn nhẫn, giận mà không chỗ phát tác. Tiểu Hầu gia vốn đã uống có chút say, ngơ ngơ ngác ngác đi theo sau Xuân Phong ma ma, cố gắng hồi tưởng, mình có nợ gì Xuân Phong Đắc Ý lâu mà chưa trả sao?
“Lên nhanh!” Lại là một tiếng quát mang theo mấy phần tức giận, Từ tiểu công tử đứng giữa cầu thang, mặt không kiên nhẫn, chân mày dựng đứng, môi cong lên, tựa như còn có thể nghe được cả tiếng nghiến răng ken két.
Ninh Hoài Cảnh sợ đến tê da đầu, người trên kia tựa nhìn như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là không nói, hung hăng trừng hắn một cái rồi tỏ vẻ mặc kệ, xoay người bước thẳng, chân bước cũng mang theo giận dữ, sàn nhà bị đạp nghe rầm rầm.
Xuân Phong ma ma đang không có tinh thần cũng vội cao giọng.
“Bước nhẹ chút! Sàn bằng gỗ tếch đó!”
Từ Khách Thu không hiểu sao càng giận hơn, Ninh Hoài Cảnh nhất thời nhượng bộ, bước nhanh đến kéo kéo tay áo ma ma.
“Không sao! Có gì ta đền, ta đền là được!” Nói rồi vội ngoắc đuôi ngoan ngoãn chạy theo.
Trên lầu chính là khuê phòng của các hoa nương. Quẹo trái quẹo phải một hồi, Ninh Hoài Cảnh càng đi càng cảm thấy có chút sợ hãi, liếc nhìn mấy tấm biển đỏ nho nhỏ trên cửa phòng, thiên tự ngũ hào, thiên tự tứ hào, thiên tự tam hào… Bước chân Từ Khách Thu không nhanh không chậm, đến trước phòng “thiên tự nhị hào” thì dừng lại.
“Vào đi.”
Sa mạn hồng nhạt trước cửa phòng mở ra, ánh nến mông lung chiếu rồi. Nữ tử một thân hồng y đã sớm ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, cây tỳ bà ôm chặt trong tay che mất đi một phần dung nhanh khuynh quốc. Đó là Ngọc Phiêu Phiêu, ý trung nhân mà Ninh Hoài Cảnh ngày nhớ đêm mong.
Tất cả nhiệt tửu đều như dồn hết lên má, không cần soi gương Ninh Hoài Cảnh cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng mình lúc này hệt như một thằng oắt con ngốc nghếch nhất kiểm tư xuân.
“Này này này này…” Cả người run rẩy, tựa như ngồi chờ hắn trong phòng không phả mỹ nhân mà là lão hổ.
“Ngốc!”
Phía sau bị người đẩy mạnh một cái, Ninh Hoài Cảnh vấp phải bậc thềm, chới với suýt chút ngã nhào, cả người cứng ngắc, xoay lại nhìn, miệng há to tưởng chừng có thể nhét đủ mấy cái bút lông.
“Khách Thu…”
Gương mặt Từ Khách Thu ẩn sau hỏa đăng, Ninh Hoài Cảnh giương mắt cố nhìn, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy rõ.
“Ngươi không phải vẫn luôn muốn thế này sao?” Hắn lúc nói vẫn còn nghiến chặt răng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn người, “Ngươi còn quay đầu nhìn cái gì? Chẳng lẽ tiếp theo phải làm gì cũng cần ta dạy?”
Ninh Hoài Cảnh vội nắm tay y, vừa nãy ngoài đường chạy một hơi, tay vẫn còn nóng ấm, ánh mắt lại lạnh lùng.
“Ngươi thế này là sao?”
“Tặng cho ngươi!” Đánh chết y cũng không chịu cho Ninh Hoài Cảnh thấy mặt mình, chỉ là thanh âm cũng đã thấp hơn, cắn môi một hồi mới hàm hàm hồ hồ nói, “Quà sinh thần của ngươi… Ngươi không phải vẫn luôn muốn có sao? Ta luôn ăn của ngươi dùng đồ của ngươi, ta… ta…”
Dùng sức giãy khỏi bàn tay Ninh Hoài Cảnh, hai má đỏ bừng của ai đó cuối cùng cũng bị nhìn thấy rõ, đôi môi hồng hồng, khóe mắt cũng phiếm hồng.
“Tặng ngươi thì ngươi nhận đi, nhiều lời như thế làm gì?” Chỉ có hàm răng là vẫn còn trắng bóng, khẩu khí sắc bén như muốn cắn chết người.
Ninh tiểu hầu gia dùng ba mươi viên Nam Hải châu cũng không đổi được một cái liếc mắt của Ngọc Phiêu Phiêu, Từ Khách Thu thay hắn điều đình, vật đem ra đổi là một quyển ca phổ của Giang Nam sở quán.
Vương tôn công tử trong kinh đã sớm buồn chán nghe ca cơ cứ mở miệng ra là hát “trường tương tư”, “trường tương vọng”, tú bà khôn khéo thấu hiểu tình hình, chỉ là tìm không được ca phổ mới mà gấp đến giậm chân ai oái. Này một quyển ca phổ tuy ở Giang Nam bị xem là cũ, nhưng đưa tới kinh thành, cải biên thêm vũ đạo này nọ còn sợ không thu hút được nhiều khách sao, nếu chẳng may rơi vào tay địch thủ thì coi như nguy rồi.
Từ Khách Thu giấu đi cảm xúc, chỉ kinh miêu đạm tả nói với Ninh Hoài Cảnh.
“Cũng không phải là thứ đáng giá gì cho lắm, mẹ ta đã không cần dùng, ta giữ cũng chẳng để làm gì.”
Thấy Ninh Hoài Cảnh mở miệng còn muốn hỏi thêm, Từ Khách Thu vội quay sang kéo Xuân Phong ma ma vẻ mặt không cam lòng lại.
“Ngươi nói xem có đúng không, ma ma?”
Nữ nhân mặt đầy hối hận, ủy khuất dậm chân.
“Đúng đúng, đều là bị cái miệng thoa mật của ngươi lừa đi!”
Từ Khách Thu trưng ra vẻ mặt vô tội, tránh khỏi tầm mắt Ninh Hoài Cảnh, cười đến sáng lạn, hơi hơi cúi người, tựa như đứa nhỏ chấp tay hiếu kính với bà.
“Đều là ma ma thương ta!”
“Đi! Đi! Đi! Mai mốt không cho ngươi vào cửa nữa!”
Từ Khách Thu cười càng vui vẻ, một tay thân mật khoác tay bà kéo đi, tay còn lại giơ cao, đối Ninh Hoài Cảnh vẫy vẫy.
“Chúc mừng chúc mừng, tiểu hầu gia đại hỉ nha!”
Mãi cho đến rất nhiều năm sau, đôi khi nhắm mắt lại Ninh Hoài Cảnh vẫn nhịn không được mà nhớ tới bóng dáng ai đó ở giữa một trời ánh nến mê ly, cánh tay gầy gò giơ cao như vậy, tùy tiện vẫy vẫy, thực vui vẻ, thực tiêu sái, cũng thực cô đơn, lòng không khỏi một trận chua xót.
Ngọc Phiêu Phiêu vẫn im lặng ngồi chờ bên bàn, một thân hồng y khiến người nhìn liền khắc sâu ấn tượng, nàng vẫn là đẹp như thế, thiên tư quốc sắc, mặt phấn má hồng.
Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim a! Ninh Hoài Cảnh ơi là Ninh Hoài Cảnh… ngươi ngốc sao? Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Ninh Hoài Cảnh, đến nước này mà còn không tiến tới, nói ra sẽ bị Thôi Minh Húc cười chết đó!
Hết lần này đến lần khác tự nhủ với mình, nhưng là vẫn cứ đứng ngây người trước cửa, hai chân không chịu nhấc lên. Ninh Hoài Cảnh nhìn theo Từ Khách Thu đang dần biến mất giữa những dãy hành lang gấp khúc, cước bộ thong dong, cũng chưa từng một lần ngoái đầu nhìn lại.