Hạ Tân Lang

Chương 2

Trong lúc nhất thời, Ninh Hoài Cảnh hoảng hồn tưởng mình ban ngày gặp quỷ, nhưng rồi vẫn là kinh ngạc dừng bước ngây người cả một buổi trời.

Tiểu tư bên cạnh không hiểu gì, thấy tiểu chủ nhân đứng giữa trời nắng chang chang mà ngẩn người, giật giật tay áo hắn. “Nhị thiếu gia?”

Gọi Ninh Hoài Cảnh bừng tỉnh nhưng đồng thời cũng kinh động người đứng dưới mái cong. Đôi mắt đen láy chuyển lại đây, bên trong in rõ bộ dáng Ninh Hoài Cảnh ngốc nghếch đang sợ tới mức nghẹn họng trợn tròn mắt. Tiểu Hầu gia ngang ngược kiêu ngạo thành tánh bất ngờ không kịp đề phòng, bộ dáng chật vật đều bị người kia nhìn hết, cảm thấy tâm trạng không vui, nghiêng mặt ho khan một tiếng, cố ý dài giọng.

“Ô, đây là tiểu thư nhà ai, cũng tới học đường niệm thư sao?” Đây là đang chê cười người kia một thân hồng y, đường đường nam nhi bảy thước, ai lại mặc cái thứ này?

Bên kia nghe xong quả nhiên tức giận trừng mắt, môi cắn đến trắng bệch nhưng lại không nói lời nào.

Tiểu Bá vương lén cha ra phố trà trộn cùng dân chúng mấy lần, nỗi khổ của dân đen trên đường hắn không phát hiện, nhưng dáng vẻ lưu manh của phường du côn vô lại thì học được rất nhanh, đánh bạo tiến tới vài bước.

“Thế nào? Mất hứng hả? Tiểu gia ta…”

Đến g ần mới phát hiện đôi mắt người nọ hồng hồng, hẳn là vừa khóc xong. Ninh Hoài Cảnh trong lòng vừa động. “Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi là cái kia… cái kia…”

Hắn dường như cảm thấy gương mặt quật cường cố nhịn khóc này có vài phần quen thuộc, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.

“Ninh Hoài Cảnh.” Y từ từ mở miệng, ánh mắt nhìn qua rất bình tĩnh, khẩu khí cũng chắc chắn, có chút trưởng thành trước tuổi.

“Ngươi là…” Ninh Hoài Cảnh lần thứ hai tựa như gặp quỷ, há to mồm không nói nên lời.


“Chúng ta từng gặp nhau.” Đối phương rõ ràng là không nhớ ra mình, trên mặt y vẫn bình tĩnh như trước, như là đang tự nói với chính mình, “Ở trong vườn của Trung Tĩnh hầu phủ.”

Trong phòng phía sau lưng càng thêm ồn ào, “lạp lạp” một trận phá vỡ bầu không khí không được tự nhiên dưới mái cong. Đầu tiên là sách, sau đó là giấy bút, đồ chặn giấy, nghiên mực… Đến cuối cùng cái túi bị lục hết đồ cũng theo cửa sổ bay ra. Đám tiểu ngoan đồng (ranh con) bên trong đắc ý cười ha hả. Hồng y thiếu niên không thèm nói chuyện với Ninh Hoài Cảnh nữa, ngồi xổm xuống chậm rãi nhặt hết mấy thứ dưới đất lên, cho lại vào túi. Động tác không nhanh không chậm, đưa tay vào túi sửa sang lại lần nữa mấy thứ bên trong, như là đã sớm thành thói quen.

Ninh Hoài Cảnh đứng ngoài hành lang, nhìn y chậm rãi đứng dậy bên cửa sổ, ngón tay siết chặt túi xách đến hơi phát run.

“Ta không tha cho các ngươi!”

Lời nói của y có bao nhiêu là trấn định, ban đầu cũng chỉ cố kìm nén mà thôi. Cái túi được sửa sang đàng hoàng ném mạnh vào trong. Bên trong nhất thời một mảnh ồn ào, ghế ngã bàn lật, bọn nhỏ nháo thành một đoàn, dường như còn có cả tiếng khóc oa oa.

Có người muốn theo cửa sổ đi ra, hồng y thiếu niên khóe môi cong lên, quay người lại hướng vào trong, gương mặt tuyết trắng trướng đến đỏ bừng. Bên trong càng phát ra mấy tiếng động náo nhiệt, bút lông bị bẻ, sách bị xé nát không ngừng bay ra khỏi cửa sổ rơi xuống hành lang. Có người mắng có người khóc, đám kim chi ngọc diệp hoàng gia cơn tức lên đến đỉnh đầu cũng chẳng khác gì bọn tiểu vô lại đầu đường xó chợ.

“Đánh! Đánh! Đánh!” Tiếng la hét vang trời.

Chỉ chốc lát sau, có người vội vội vàng vàng chạy ra, rồi lại có mấy vị phu tử vội vội vàng vàng chạy vào, tranh cãi ầm ĩ trong phòng mới thoáng bình ổn. Nghe mấy lời răn dạy bên trong, tựa hồ là công tử hoàng thân nào đó bị đánh trúng đầu, thiếu gia nhà kia bị rách da, thiếu chủ hộ thương nhân nọ bị đánh sưng mặt.

Bên trong phu tử lớn tiếng quát, xem ra là thực sự nổi giận rồi. Ninh Hoài Cảnh đang muốn chạy, bên trong lại đi ra một người. Tựa như không nghe thấy phu tử quát mắng, y ôm tay lắc lư đi ra, khóe mắt bị rách, chảy máu, hai má cùng khóe miệng cũng sưng lên. Vẻ mặt y không gợn sóng cũng không sợ hãi, dường như cũng đã quen rồi. Chính là đôi mắt lại đỏ, tựa hồ đang cố nhịn khóc.

Ninh Hoài Cảnh nhìn y hai tay trống trơn, hỏi.


“Vừa rồi mấy thứ đó là của ngươi?” Ý hỏi túi đựng văn phòng tứ bảo nọ.

Y ngẩng đầu lên, gật gật, rồi lại đến dựa vào cây cột.

“Sao lại không mang ra?”

“Không dùng được nữa.”

Ninh Hoài Cảnh tiến lên vài bước, đi đến trước mặt y, cúi đầu cẩn thận quan sát y, từ cái trán trơn bóng đến cái cằm đầy đặn. “Ta đã gặp qua ngươi.”

Y bĩu môi, khẩu khí lười nhác. “Ta lừa ngươi làm gì chứ?”

Nói hết lời liền ngậm chặt miệng, thùy hạ mi mắt, cố gắng nuốt thứ gì đó xuống cổ họng. Trưng ra bộ mặt chẳng sao cả, kỳ thực khi bị khi dễ vẫn là muốn khóc, tiếc cho bộ văn phòng tứ bảo mới tinh kia của mình.

Ninh Hoài Cảnh nhìn y nâng tay áo hung hăng dụi mắt, trong đầu lập tức hiện ra gương mặt năm đó dùng đôi mắt hồng hồng mà trừng mình, bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi là người nhà của Trung Liệt Bá.”

“Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi gọi là…” Đầu lưỡi uốn vài lần mới đem cái tên đã quên mất tiêu kia nhớ lại, “Ngươi gọi là Từ Khách Thu.”

Từ Khách Thu không lên tiếng, xem như thừa nhận.


Ninh Hoài Cảnh cau mày xem vết máu trên mặt y.

“Bọn họ thường xuyên đối với ngươi như vậy?”

“Không cần ngươi quan tâm.” Gạt bàn tay Ninh Hoài Cảnh đang đưa tới, y hơi cúi đầu, lưng dựa sát vào cây cột, móng tay cào trầy một ít nước sơn đen, giống như muốn dùng sức bấu sâu vào bên trong.

Cũng giống như năm đó sau hoa viên Hầu phủ, y càng đối với Ninh Hoài Cảnh không hòa nhã, Ninh Hoài Cảnh lại càng cảm thấy y đáng thương.

“Vấn Thu, Hàn Thu nhà các ngươi đâu? Bọn họ có biết không?”

Đây là hai vị công tử khác của Từ gia, tiểu đệ nhà mình ở học đường bị khi dễ, làm ca ca cũng phải ra mặt một chút chứ?

“Đã chết.”

Nghe Ninh Hoài Cảnh nhắc tới huynh trưởng của mình, Từ Khách Thu biểu tình càng khó coi hơn, quay đầu hung hăng liếc hắn một cái, hận ý càng rõ ràng hơn so với lúc nãy tức giận vọt vào trong phòng.

Ninh Hoài Cảnh không lường trước được y có phản ứng như vậy, nhất thời há miệng mà không nói nên lời. Gã tiểu tư bên người cũng có nghe qua ân oái thị phi của nhà giàu, thấy hắn quẫn bách, vội giật giật tay áo hắn, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Hai vị kia là hài tử do chính thất của Trung Liệt Bá sinh ra, còn vị tiểu công tử này là con vợ lẽ. Đối với mấy nhà giàu, đây cũng là lẽ thường tình, không có gì kỳ lạ. Chuyện huynh đệ người ta, chúng ta là ngoại nhân, không tiện xen vào.”

Dứt lời liền muốn kéo Ninh Hoài Cảnh đi. Ninh Hoài Cảnh bước được hai bước, quay đầu lại, thấy Từ Khách Thu vẫn là dựa vào cột, cằm ngưỡng cao, búi tóc bị xả loạn cũng không sửa lại, sợi tóc hỗn độn che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cằm nho nhỏ cùng một giọt lệ bên má chưa kịp lau khô.

Không hiểu sao trong lòng lại thấy đau xót, Ninh Hoài Cảnh lấy lại trong tay tiểu tư bộ văn phòng tứ bảo mà cha hắn cho, đưa đến trước mặt y. “Cầm lấy.”


Trong đôi đồng tử kinh ngạc của Từ Khách Thu, Ninh Hoài Cảnh thấy được mặt mình, cũng hệt như mặt y, khẩn trương đến phát hoảng, môi mím chặt thành một đường.

Ninh Hoài Cảnh nghe được chính mình nói.

“Từ Khách Thu, sau này ngươi liền đi theo ta.”

Câu nói kế tiếp thực vô liêm sỉ, không phải “ta bảo hộ ngươi”, cũng không phải “ta giúp ngươi”, Ninh Hoài Cảnh là nói.

“Từ Khách Thu, từ nay về sau, chỉ có ta mới có thể khi dễ ngươi.” So với mấy tên côn đồ trên phố còn không bằng.

Từ Khách Thu không trả lời, vung tay cho hắn ăn ngay một quyền vào mặt. Ninh Hoài Cảnh thoái lui nửa bước, còn chưa kịp đứng vững đã ăn thêm một quyền nửa, lảo đảo vài bước rồi bị đẩy ngã xuống đất. Từ Khách Thu kỵ trên người hắn, co nắm tay như còn muốn đập thêm mấy cú, thở hổn hển.

Trên mặt nóng rát, trên người lại là một ai đó tựa như con mèo hoang bị đạp trúng đuôi, tiểu Hầu gia bình sinh lần đầu tiên bị người ta đánh cho chật vật như vậy, cũng không giận mà còn cười, đưa tay nắm lấy cổ tay người ta, cảm nhận nắm tay đối phương đang từ từ thả lỏng.

“Theo ta, nha?”

Thật lâu thật lâu về sau, Giang Vãn Tiều hình dung gương mặt Ninh Hoài Cảnh lúc đó “tựa như một đại hôi lang trên mặt đột nhiên xuất hiện nụ cười gà mái”.

Cả bọn liền cười to.

Trừ bỏ hai người bọn họ, ai cũng không biết Từ Khách Thu có đáp ứng hay không.

Mà ngay đến Ninh Hoài Cảnh cùng Từ Khách Thu cũng chưa từng nghĩ đến, này một câu nói, cư nhiên lại là cả một đời.