Hạ Tân Lang

Chương 12

Ra khỏi phòng “thiên tự nhị hào”, quẹo trái, phòng thứ ba nằm ngay đoạn cuối hành lang. Cửa phòng giấu kín, xây sát ngay góc tường, cánh cửa cũng nhỏ, chỉ đủ một người ra vào, nếu uống rượu mờ mắt, bước qua một bước là sẽ bỏ lỡ.

Từ Khách Thu tới sớm, im lặng ngồi bên giường, không cầm chén rượu, cũng không dựa vào trụ giường, chỉ đoan đoan chính chính ngồi đó. Một thân hồng y, nếu thêm một cái khăn hồng, trông sẽ chẳng khác nào một tân nương ngồi chờ phu quân đến hảo hảo yêu thương.

Ninh Hoài Cảnh mơ màng, ba bước thành hai tiến đến trước mặt y, cười như một tên háo sắc, “Tiểu nương tử rất xinh đẹp nha.”

Từ Khách Thu không ngẩng đầu lên, đạp chân hắn.

“Để xem ngươi có bản lĩnh thượng ta không đã.”

Ninh Hoài Cảnh nhịn không được, vừa tránh vừa cười ha ha, nhào tới ôm Từ Khách Thu ngã lăn xuống giường.

“Có chứ có chứ. Ta có bản lĩnh đó hay không, ngươi phải rõ nhất chứ.”

Cười đến khóe miệng dính nước bọt, chính là Trư Bát Giới trong truyền thuyết a.

Hôn trên mặt còn chưa đủ, Ninh Hoài Cảnh một đường muốn từ trán xuống gặm đến cái cổ. Môi vừa rồi hôn còn đọng lại chỉ bạc, đưa đầu lưỡi ra liếm liếm, bất ngờ hai đầu lưỡi chạm vào nhau, vì thế lại bắt đầu dây dưa, không cần biết ai là ai, không cần biết quá khứ hay hiện tại. Khó khăn lắm mới tách ra được, Ninh Hoài Cảnh dùng ngón trỏ lau khóe môi dính nước bọt của Từ Khách Thu, lại cố ý vươn đầu lưỡi liếm ngón tay một cái, rồi như phát hiện cái gì lạ lắm, bỏ vào miệng mút.

Từ Khách Thu đỏ mặt, bực tức ôm lấy cổ hắn cắn một cái, người đã bắt đầu nóng lên.

“Bảo ngươi đừng uống rượu mà không nghe, xem này, lại nổi sởi rồi.” Ninh Hoài Cảnh chỉ vào vạt áo rộng mở của y, nghiêm trang nói.

“Đồ ngốc! Này không phải mẩn đỏ.”

“Vậy là cái gì?” Ngẩng đầu ra vẻ tò mò mà hỏi, Ninh Hoài Cảnh hai tay khai mở vạt áo của Từ Khách Thu.

Khuôn ngực tuyết trắng hiện ra dưới ánh đèn, hơi hơi phiếm phồng, trên đó lại điểm nhiều hồng ngân thật bắt mắt. Nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng cắn một cái, nghe ai đó “nha—” một tiếng, thỏa mãn cười. Ninh Hoài Cảnh một tay xoa nắn chơi đùa với viên hồng châu trước ngực y, một tay vuốt ve các điểm hồng ngân.

“Là cái gì? Vì sao có vậy? Nói ta biết a?”

Hắn rõ ràng là cố ý trêu đùa mình, Từ Khách Thu khó thở, nghĩ muốn há mồm, lại chỉ phát ra tiếng rên rĩ, gần như nói không nên lời.

“Ngươi… ngô… Ninh… Ninh Hoài Cảnh…”


Bàn tay càng vuốt ve xuống thấp, Ninh Hoài Cảnh chơi thật hứng khởi.

“Xem, ngay cả phía dưới đều nổi mẩn đỏ, ta giúp ngươi xoa xoa.”

Tay liền cứ như vậy len vào khoảng giữa hai chân, chạm đến một mảnh nóng rực, Ninh Hoài Cảnh chậc chậc hai tiếng, không chịu buông tha, “Nói nha, đây không phải mẩn đỏ chứ là cái gì?”

Động tác năm đầu ngón tay cực kỳ linh hoạt, từng đợt từng đợt khoái cảm từ bụng dưới dâng lên, khiến ai đó không khống chế nổi cả người vặn vẹo, tay siết chặt áo gấm. Từ Khách Thu lắc đầu muốn tránh, nhưng cơ thể lại đối với dục vọng có khát cầu, lúc sắp giải phóng thì bộ vị yếu ớt lại bị người kia chộp trong tay, khi thì nhẹ nhàng khi thì mạnh bạo xoa nắn, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu như nước cứ nỉ non bên tai, tạo nên một loại hấp dẫn khó có thể hình dung.

“Nói nha… Ngoan… Nói cho ta biết… Là cái gì?”

“Ân… Là… là… ngươi… hôm qua… ân… cắn…”

Trong đầu trống rỗng, Từ Khách Thu vừa phóng thích xong, còn đang mơ màng, môi đã bị hôn, đầu lưỡi cứ thế dây dưa, thân mình cứ thế cọ xát vào nhau… Đột nhiên bừng tỉnh, thứ nhìn đến đầu tiên là đôi mắt đen láy thâm thúy của người kia, bên tai cũng là thanh âm trầm thấp của hắn, tựa như là tiếng vang mờ mịt phát ra từ trong ngực.

“Khách Thu a… Ta thật muốn chết trên người ngươi.”

Lúc này mới lấy lại tinh thần, Từ Khách Thu vừa xấu hổ vừa giận dữ, há miệng cắn một cái vào vai hắn.

“Muốn chết thì tự mình chết đi, đừng liên lụy đến ta!”

Tiểu Hầu gia chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.

“Không có ta, đêm dài đằng đẵng, ngươi ngủ được sao?”

Ta đi tìm người khác! Lời còn chưa kịp nói ra đã bị người kia ngăn ở miệng. Từ Khách Thu tức giận trừng Ninh Hoài Cảnh, ai đó mặt dày tủm tỉm cười, chậm rãi nhỏm người dậy, động tác tao nhã đến mê người.

“Ngươi chỉ cần tìm ta là được. Ngoan, thả lỏng, sẽ không đau đâu, ta cam đoan.”

Từ Khách Thu nhấc chân đạp hắn.

“Lần trước ngươi cũng nói vậy.”

“Lần này nhất định không đau. Còn nếu đau, chúng ta sẽ thử làm lại.”

Giang Vãn Tiều đã từng nói với Thôi tiểu công tử, nếu Từ Khách Thu là một con mèo hoang chưa thuần phục, thì Ninh Hoài Cảnh chính là gã chủ nhân mặt dày bị mèo cào đầy mặt cũng không chịu buông tay.

Tiếng cười dưới lầu, tiếng nói chuyện ngoài cửa, tiếng xôn xao phòng bên cạnh… Toàn bộ đều không lọt được vào tai bọn họ. Lúc này, phía sau tầng tầng lớp lớp sa mạn hồng nhạt, chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng tiếng nỉ non. “Khách Thu… Khách Thu… Khách Thu…” Một tiếng lại một tiếng. Cho đến lần thứ hai trong đầu trống rỗng, hai chữ ấy cũng cứ còn quanh đi quẩn lại, giống như muốn gọi đến địa lão thiên hoang.

“Ta không nói cho ngươi… Y cư nhiên lại nói như thế.” Mây mưa qua đi, Từ Khách Thu thuận thế nằm dài bên cạnh Ninh Hoài Cảnh, nhớ tới lời vừa rồi của Tề Gia, không khỏi cẩn thận nghiền ngẫm, “Gã ngốc tử kia…”

Lại thêm một người không chịu đem chữ “thích” nói ra khỏi miệng.

Khó có được mèo hoang nhu thuận như vậy, Ninh Hoài Cảnh ôm vai y, vỗ vỗ mặt y.


“Có đôi khi, thích một người chính là hy vọng người đó có thể vui vẻ mà thôi.”

Từ Khách Thu giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang nhìn sa trướng hồng nhạt trên đầu.

“Theo tính tình của tiểu Tề đại nhân, chắc là sẽ nghĩ như thế.”

“Vậy Minh Húc thì sao?”

“Hắn… Đối với Ngọc Phiêu Phiêu cùng Tề Gia không giống nhau.”

“A…” Từ Khách Thu cười nhạo, “Chuyện của mình còn chưa hiểu rõ, ngược lại cứ thích lo chuyện người ta.”

“Đúng vậy a…” Đem Từ Khách Thu ôm càng chặt, Ninh Hoài Cảnh thở dài, chuyện của mình a…

“Khách Thu, mai chúng ta đi cưỡi ngựa nha.”

“Không đi.”

“Vậy ta cùng ngươi đến học đường học bài?”

“Ừ.”

“Đọc nhiều sách như vậy làm gì chứ?”

“Ai cần ngươi lo!”

“Chụt” một tiếng, ai đó bị hôn một cái thật mạnh trên mặt. Tiểu Hầu gia cười đến kiêu ngạo.

“Khách Thu nhà ta muốn làm trạng nguyên nha.”

“Cút!”

Tiểu dã miêu càng giãy dụa, càng bị người ôm chặt hơn.

“Khách Thu a, sau này sẽ đậu khoa cử, rồi vào triều làm quan, ha hả… Thực sự có tiền đồ.”

“Ngươi vẫn như cũ là một tiểu Hầu gia không có tiền đồ.”

“Như vầy đi, ta cũng đi làm một chức quan nhàn tản, như vậy mỗi ngày trên triều đều có thể nhìn thấy ngươi.”

“Có cái gì mà nhìn chứ… Tới lúc đó rồi…”

Từ Khách Thu nói không được, Ninh Hoài Cảnh vỗ vỗ lưng hắn, như là dỗ đứa nhỏ sắp khóc.


“Không sao… Đã nói rồi, chúng ta không nghĩ chuyện tương lai.”

Chính là… trong lòng vẫn cứ chua xót.

“Ngươi nha, nếu là nữ tử thì tốt, ta nhất định sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng đến đón ngươi, phượng quan bằng vàng, khăn quàng tím, châu ngọc đầy rương. Xuống kiệu sẽ đến đại đường nhà ta bái thiên địa, chỗ động phòng là cái phòng ngươi vẫn thường đến ở, trên giường trải đầy hồng tảo hoa sinh. Ta sẽ dùng gậy đỏ nâng khăn che mặt của ngươi, chúng ta uống rượu giao bôi… Náo nhiệt như lúc đại ca cưới đại tẩu, cha ta cưới mẹ ta vậy… không, còn phải náo nhiệt hơn bọn họ nữa.”

“Ngươi tưởng muốn cưới ta là cưới hả? Cũng không biết soi gương sao….”

“Ha hả…  ta soi rồi, bộ dáng rất tốt nha, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, nhìn khắp thiên hạ, không được đệ nhất thì cũng là đệ nhị nha.”

“Phi! Không biết xấu hổ!”

“Ta không biết xấu hổ, ta muốn ngươi…”

“Tránh ra, đừng lộn xộng, vừa mới, ân… a…”

“Thế nào? Có muốn ta cử động không?”

Đêm còn rất dài, trên lầu ca múa vẫn còn tiếp tục, tựa như ngày mai cũng thế, sau này cũng sẽ mãi như thế… Nhìn không đến cuối cùng.

Tháng tám thi Hội. Bên trong thi ba ngày, Ninh Hoài Cảnh ở ngoài trường thi đợi đúng ba ngày. Tiểu Hầu gia trời sinh không thích ngồi yên một chỗ, lần này thật chịu khó, mỗi ngày mặt trời vừa ló đã chạy đến phía ngoài trường thi. Đợi đến lúc Giang Vãn Tiều thong dong bước đến, chén trà trong tay hắn từ nóng thành lạnh, lạnh lại rót nóng không biết đã mấy lần.

Giang Vãn Tiều cười cười.

“Ôi, để cho Minh Húc biết Ninh tiểu Hầu gia ngươi chờ hắn như vậy, chắc hắn sẽ nguyện bưng trà rót nước cho ngươi cả đời.”

Ai ăn no dư hơi mà đi nhớ cái gã Thôi Minh Húc kia chứ? Ninh Hoài Cảnh tức giận liếc Tề Gia bên cạnh một cái, không thèm lên tiếng tiếp tục uống trà.

Đợi tới mặt trời xuống núi cũng không thấy Ninh Hoài Cảnh nhúc nhích, Giang Vãn Tiều hướng Tề Gia phất tay.

“Ngươi ở lại đợi với hắn đi.” Nói xong lại thong dong bước đi.

Tề Gia lắp bắp hỏi.

“Hắn… hắn có thể thi đậu mà, đúng không?”

Ninh Hoài Cảnh si ngốc nhìn cánh cửa trường thi, tròng mắt cũng không chuyển, “Ai biết được.”

Dĩ nhiên hai người bọn họ nói đến là không cùng một người.

Tề Gia một đêm ngủ không ngon. Ngày hôm sau Thôi Minh Húc ra khỏi trường thi, chỉ vào mũi y mà mắng. “Ngốc tử! Không ngủ cho đàng hoàng, nghĩ lung tung cái gì chứ? Nhìn mặt của ngươi xem… thật là xúi quẩy!”

Ninh Hoài Cảnh kéo Từ Khách Thu vào chân tường, cẩn thận đánh giá từ đầu đến chân, gầy một chút, tiều tụy một chút, hiển nhiên là vì thi cử mà ăn ngủ không ngon. Thật khiến người ta nhìn mà đau lòng a.


Từ Khách Thu giật tay ra không chịu cho hắn nắm, giữa chốn đông người mà lại…  hai má ửng hồng.

“Ngươi làm cái gì? Mau thả ra! Để người ta nhìn thấy thành cái dạng gì nữa!”

Giằng co một hồi, tay kia… cuối cùng cũng bị người nắm chặt.

Khổ sở chờ đợi ba ngày, nên lúc sau chờ kết quả cũng không đến nỗi quá khó khăn. Thoáng cái đã đã đến lúc bảng vàng niêm yết.

Trước tường thành chật ních toàn người là người, liếc mắt nhìn một cái, tưởng chừng hàng người kéo dài đến vô biên.

Quanh mình có gia đinh tạo thành một vòng tròn để tránh tiểu Hầu gia bị người va chạm, Ninh Hoài Cảnh cứ thế mà tự nhiên nắm tay Từ Khách Thu, lúc này, Từ Khách Thu cũng không có cự tuyệt.

Bàn tay nằm trong tay ai đó ra một tầng mồ hôi, Từ Khách Thu mắt không chớp nhìn chằm chằm hoàng bảng phía trước. Chỉ một chút nữa thôi, danh sách sĩ tử được tham dự kỳ thi mùa xuân năm sau sẽ được công bố.

Ninh Hoài Cảnh nghiêng đầu nhìn người kia cắn chặt môi, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay do bị nắm quá chặt mà nổi đầy gân xanh của y. Một người thường ngày phóng túng không cố kỵ, nguyên lai cũng có lúc sợ hãi đến đến vậy. Chỉ là, nhìn Từ Khách Thu như thế cũng rất đáng yêu. Ninh Hoài Cảnh nhích sang một bước đứng sau lưng y, để thân thể gần sát vào nhau.

Tuy biết được hắn đến gần, nhưng Từ Khách Thu không có tránh ra, ngược lại càng dựa sát vào, vai chạm vai.

“Không sao đâu, có ta đây.”

Kỳ thực câu này cũng chỉ là một lời an ủi. Từ Khách Thu thi không đỗ, Ninh Hoài Cảnh cũng đâu thể vào triều nháo loạn đòi một vị trí cho y? Chính là lời trong cổ họng, do dự một hồi cũng đã nói ra. Có ta đây, có ta đứng sau lưng ngươi, có ta cho ngươi dựa vào, có ta giúp ngươi che mưa chắn gió.

Từ Khách Thu rốt cuộc cũng quay đầu lại, trong mắt trước tiên là nghi hoặc, sau biến thành một loại thần tình phức tạp khó hình dung, rồi tất cả biến thành bình tĩnh.

Thật khó có được, Từ Khách Thu vậy mà không mắng hắn, chỉ phát ra một tiếng, “Ừ.”

Tiếng đáp thật nhẹ nhàng, thật nhu hòa, giống như con mèo nhỏ đang cuộn người trong lòng chủ nhân.

Cũng chính là lúc này, bảng vàng niêm yết. Tiếng người ồn ào loạn xạ vang lên bốn phía.

Tên được liệt ở đầu bảng, không hề nghi ngờ, chính là Thôi gia tiểu công tử anh tài ngất trời.

Từ Khách Thu cũng có tên trong bảng.

Giữa một rừng tên rậm rạp, là Ninh Hoài Cảnh sáng mắt nhìn thấy trước tiên.

“Kia kìa, ngươi xem! Ngươi xem!” Tay giơ cao, hận không thể dùng ngón tay mà phóng ba chữ “Từ Khách Thu” lên thật to, to đến át luôn cái tên đầu bảng Thôi Minh Húc.

Ninh Hoài Cảnh chưa bao giờ cười đến thoải mái như thế, hoa tay múa chân hệt như một đứa trẻ.

“Đậu rồi.” Từ Khách Thu ngược lại chỉ yên lặng, thì thào một câu, tựa như không dám tin vào mắt mình. Muốn quay đầu nhìn người đang cười nói đằng sau, trên lưng lại một trận căng thẳng, toàn thân rơi vào trong ngực ai kia.

“Ta đã nói không có việc gì mà… ha hả… nhìn người xem, cả người cứng ngắc, ha… về sau còn dám hung dữ với ta, ta sẽ lấy chuyện này ra cười ngươi.”


Hắn càng nói càng hăng, thao thao bất tuyệt, hết nói đi rồi nói lại, hết nói lại lại nói đi, nói đến lung tung chẳng biết đầu đuôi, nói mãi không ngừng. Thật là cao hứng a.

Từ Khách Thu chợt có một ảo giác, hình như người thi đậu không phải là mình, mà là hắn.

“Này này, ngươi có nghe không? Hả?”

“Ừ.” Lại là một tiếng, thực nhẹ nhàng, thực nhu hòa.

Tựa đầu vào vai Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu nhẹ nhàng không tiếng động mà cười.