Nước mắt ràn rụa trên gò má nhợt nhạt vì không trang điểm của Kiều Vượng. Ông Long đang đứng trước cửa sổ mải miết hút thuốc. Trong lòng ông đang rộn rạo sự hối hận. Ông thừa hiểu sự có mặt của ông trong căn phòng của nhà nghỉ này là một tội lỗi không thể tha thứ được. Không hiểu sao lại có thể dễ dàng nghe theo tay Kí kế toán trưởng của xí nghiệp ông một cách dễ dãi như thế. Có thể vì rượu. Đúng rồi rượu làm con ngưòi mất đi rất nhiều sự tỉnh táo, nhưng cũng đồng thời làm bùng lên cách nghĩ và cách làm khác hẳn khi con ngưòi tỉnh táo.
Em gọi điện cho chị ở nhà rồi. Em bảo anh có công tác đột xuất
Cậu gọi lúc nào thế? Thế thì hỏng hết cả
- Chả có chuyện vì hỏng đâu ông anh ạ. Con mụ chủ quán này đã đồng ý để Kiều Vượng đi với anh đêm nay rồi.
Thế cậu?
- Thủ trưởng ở đâu em ở đấy chứ. Nói thật bây giờ ông anh còn khoẻ không hưởng thụ đi. Vài ba năm nữa ông anh có muốn, hay bà chị tháo khoán ông anh cũng xài lắc cho mà xem.
Rõ ràng trên nóc toà nhà sơn mầu nâu nhạt thì ghi là nhà nghỉ"Long Đại "nhưng trên chiếc bảng sơn xanh dựng ngay mặt tiền của toà nhà lại ghi là Hô ten Long Đại. Gã tiếp tân thản nhiên nhưng nhiệt tình lấy ba chùm chìa khoá trên đó có ghi rõ ba phòng đưa cho ba người. Kế toán Kí cẩn thận đưa ông Long và Kiều Vượng đến căn phòng 312, gã mở khoá. Rồi cúi mình một cách rất diệu nghệ nói:
Em chúc anh chị một đêm vui vẻ và thoải mái
Nhìn căn phòng lờ mờ trong ánh đèn ngủ, ông Long bồn chồn đi đi lại lại. Điếu thuốc gắn chặt trên môi ông. Nghĩ đến Vân, đến vợ. Đúng rồi. Có cái gì lo lắng, bất an đang làm ông lo lắng. Ông rít mạnh điếu thuốc chầm chậm đi lại gần Kiều Vượng, nói khẽ:
Hay là mình về chứ thật ra…
Chỉ mới nghe đến đấy Kiều Vượng đã oà khóc. Một lúc sau xen giữa tiếng nức nở cô nói đứt quãng:
- Về… Về bây giờ thì em… biết ngủ ở đâu, rồi… cô Loan sẽ… đánh em mất.
Loan là ai?. Để tôi đưa em về.
- Cô ấy là bà chủ. Bà chủ nghiêm lắm… Không đựợc Bây giờ… đã gần hai giờ rồi
- Thế kia à?
Ông Long giật mình nhìn đồng hồ rồi ngả mình xuống mặt giường mềm nhũn.
Em, em có đi… thế này bao giờ… đâu.
Tiếng Kiều Vượng như lơ lửng trên thinh không cùng tiếng sụt sịt khẽ
Thật không, thế sao với anh?
Em quí anh… Thật đấy em không nói điêu đâu.
Tiếng điêu làm ông Long cảm thấy như vừa nhai phải hạt sạn giữa miếng cơm thớm nức. Ông cố nói thật khẽ
Anh già rồi.
Sau câu nói ông Long cảm thấy bình tính trở lại. Ông ngồi dậy lặng lẽ đưa bàn tay chạm vào vai Kiều Vượng. Căn phòng vắng lặng có tiếng vo vo đều đặn của máy điều hoà nhiệt độ.
- Tuổi tác thì có nghĩa lý gì… Thôi anh ngủ đi. Em ngồi thế này cũng được
Ai lại thế. Em cứ nằm cạnh anh cũng được
Thế thì để em vào trong phòng tắm một lát đã..
Không không…
Ông Long đang ngắc ngứ thì Kiều Vượng đã lọt vào căn phòng nhỏ bên cạnh. Tiếng bật công tắc. Ánh sáng đằng sau cánh cửa lắp kính sáng bừng lên và tiếng nước chảy. Ông Long nhắm mắt lại. Đầu óc ông loang loáng những ý nghĩ bất chợt. Nhỡ công an ập vào bây giờ. Họ nhìn thấy mình và cô ấy. Một cô gái trẻ và một ngưòi đàn ông đã già. Lúc đó mình biết nói gì. Họ sẽ đưa hai ngưòi về đồn công an. Lúc đó cả xí nghiệp sẽ biết, rồi khu phố và nhất là Vân, Diễm vợ ông, rồi các con ông. Hai đứa con rể.
Anh có yêu em không?
Ông Long choàng tỉnh khi thấy ánh sáng ngọn đèn trên tường như tối hơn, và bên người ông là Kiều Vượng thơm mát mùi dầu tắm. Chiếc khăn tắm mầu hồng nhạt quán hờ hững quanh thân người cô gái. Đôi mắt Kiều Vượng lim dim nhìn thẳng vào ông. Ngưòi đàn ông như cứng đờ ra. Làn da mịn màng và những bắp thịt săn chắc nằm gọn trong bàn tay ông.
Anh nói dối em. Anh còn khoẻ lắm. Em nghe anh hát em biết chứ. Hát được Trương Chi, Thiên thai phải có hơi dài lắm
Anh chỉ sợ tự nhiên có ai gõ cửa vào đây.
Không sao đâu. Em yêu anh, yêu vô cùng
Thân hình ngưòi con gái cong lên. Đôi chân mát rượi từ từ hé mở. Cả người ông bừng bừng cảm giác giống như đang đứng bên cạnh lò lửa nghìn độ nơi xí nghiệp ông ngày ngày dùng để luyện những mảnh sắt vụn. Khi đã đỏ hồng, đã chảy thành nước rồi thì tất cả mọi sự cứng rắn như sắt như gang đều mềm nhũn ra. Tiếng người con gái đều đều vang lên khe khẽ"trời, trời ạ em yêu anh, em không thể thiếu anh". Đôi mắt nhắm nghiền. Niềm kiêu hãnh thầm kín từ lâu lắm đột ngột len nhẹ vào suy nghĩ của ông. Ông cố kìm tiếng thở gấp gáp. Đu đưa thân hình mình trong khoảng không mờ ảo. Có tiếng con thạch thùng tặc lưỡi như đang nuối tiếc một điều gì đấy. Ngoài đường có tiếng còi ôtô, tiếng cánh cửa sắt ở đâu đó giống như cánh cửa nhà mình đang vẳng lên ken két
Ông anh thật tuyệt vời.
Kí nói khẽ khi hai ngưòi đã ngồi trong quán phở đầu dốc.
Mình rất ngại…
Ông Long đỏ mặt ngoảnh đi chỗ khác. Tiếng Kí kế toán vang lên đứt khúc
Cho mỗi bát hai lòng đỏ trứng nhé. Nhớ tái vừa gầu vừa nạm đấy nhé
- Ông anh yên tâm. Ăn hết bát này, thêm chén rượu thuốc đặc hiệu của em. Xin đảm bảo sức khoẻ ông anh lại gần như nguyên vẹn
Gã bán phở gầy nhẳng, có chấm nốt ruồi đầy lông nhoẻn cười vừa chan nước phở vào bát vừa nháy mắt với kế toán Kí.
Ông anh cứ nhớ cho em kì này như thế là được rồi.
- Được rồi. Nhưng thằng Linh nó vào chân của cậu được chứ. Tôi chỉ sợ…
- Ông anh yên tâm. Nếu em lên được phó giám đốc thì em vẫn phụ trách mảng tài chính cơ mà… Muốn làm ăn kiểu gì, qui mô đến đâu thì tiền nong vẫn là yếu tố đầu tiên cực kì quan trọng
Thôi được rồi. Nhưng bận sau chỉ hát thôi đấy nhé.
- Em đã bảo rồi. Ông anh không phải lo nghĩ gì. Em thì kín như bưng rồi. Đi đâu biết đấy. Chả thế mà kể cả mấy tay thứ trưởng ở trên bộ còn mê đi theo em nữa là. Ăn xong làm chầu cà phê cho sạch miệng. Cũng đúng lúc đến giờ làm việc rồi.
Cả ngày hôm ấy. Ngồi làm việc, mắt thì nhìn vào giấy tờ. Những dòng chữ và những con số lúc thì mờ đi, lúc thì như đang động đậy nhảy múa dưới mắt ông. Không biết có phải là tình yêu hay là một sự mua bán khôn khéo của cô gái lọc lõi. Nhưng Vượng khóc cơ mà. Những giọt nước mắt khi giả vờ liệu có chẩy ra được không. Từng ấy tuổi đầu liệu Kiều Vượng có thể là diễn viên sành sỏi trước cuộc đời? Và cô ta đã làm diễn viên như thế bao nhiêu lần? Có lẽ nào… Hơn nữa đêm qua mình lại như kẻ đựoc hồi sinh bởi tìm được cảm giác giống như thời son trẻ với tất cả sự ngỡ ngàng và ngây dại trẻ trung. Vậy thì đúng là tình yêu rồi, mà tình yêu chân thành bao giờ cũng giống như tai nạn như câu thành ngữ Pháp đã khẳng định "tombe comme de la mour".
- Lâu lắm em mới thấy một cô gái đẹp mà lại chân thật như Kiều Vượng.
Kế toán Kí vừa giải tờ giấy trình kí lên bàn vừa cúi xuống nói khẽ ngay bên tai ông Long.
Xem kĩ chưa đấy?
- Ông anh yên tâm. Em mà xoát con số thì cả Hà nội này may lắm có hai người làm được như em.
Cầm tờ giấy ông Long vừa kí, Kí làm động tác soi vào bóng đèn bàn rồi nhoẻn cười:
- Chữ viết và cả chữ kí đẹp của ông anh đẹp thật. Những ngưòi học từ thời Pháp bao giờ cũng có nét chữ rồng bay phượng múa. Ông anh em cũng thế đấy. Thế mà bây gìơ các bố giáo dục còn định cải tiến. Gớm nhìn chữ của thằng nhóc nhà em không có móc lên trông chán quá. Cứ cứng cành cành như que như gậy… Nhưng mà này
Thấy kế toán Kí ngập ngừng ông Long ngẩng đầu lên, cố mỉm cười:
Còn chuyện gì nữa thế?
Em đã hẹn hộ ông anh thứ năm tùân này anh em mình lại sang đấy.
Thôi được rồi. Về chỗ làm việc đi
Cố không nhìn theo dáng đi của Kí ông Long cố nén tiếng thở dài. Trong xí nghiệp này anh chàng này có tiếng là khôn ngoan và láu lỉnh. Hơn ba lần dính vào sự nhập nhèm tiền bạc, sổ sách vậy mà anh ta vẫn thoát được. Đã đành giám đốc là chú họ anh ta nhưng còn cả hội đồng quản trị nữa chứ. Trứơc đây ông Long cũng đã từng nghi kị và nói tóm lại là chưa bao giờ tin cách làm việc của Kí. Ông gần như người duy nhất hay phản đối Kí, vậy mà…
Em hoàn toàn không muốn ngồi như thế này.
Kiều Vượng nũng nịu dúi đầu vào vai ông Long.
Sao thế?
Ông Long hỏi khẽ sau khi cố thả ra làn khói thuốc đặc quánh bay lững lỡ. Bất chợt ông nhìn thấy đôi mắt hau háu của kế toán Kí. Tiếng của Kiều Vượng rủ rỉ bên tai
- Em chỉ muốn lúc nào cũng chỉ có anh và em. Còn ngồi ở đây nhất là với mọi người em thấy xấu hổ lắm.
Sao thế?
Câu hỏi cất lên lần thứ hai gần như buột miệng. Tất cả mọi sự tập trung của ông gần như dồn cả vào sự nghi hoặc đối với Kí kế toán. Có thể tay này đang đưa mình vào bẫy để hắn thực hiện một mưu đồ gì. Biết thế nào được. ở thời buổi này khi đồng tiền được công khai ca ngợi, bởi nó có một sức mạnh ghê gớm. Có nó và càng có nhiều thứ giấy nhàu nhĩ và luôn luôn mang một mầu sắc không thể định tên bởi nó là thứ mầu sắc hiển hiện của đủ mọi thứ thôi ra từ tay của đủ loại người tồn tại trên mặt đất này. Với nghề dính với đồng tiền như của Kí hẳn hắn biết rất rõ sức mạnh của đồng tiền.
- Em thề với anh là mọi sự em chiêu đãi anh, để anh cùng vui vẻ với em không vì một sự vụ lợi nào hay là nịnh nọt gì mà chỉ đơn giản vì em quí anh.
Chú nói gì vậy? Ông Long hỏi như chỉ để hỏi
- Thứ nhất vì em quí anh. Một ngưòi đàn ông hơn sáu mươi tuổi mà chả những trẻ trung về hình thức mà tâm hồn cũng chẳng khác gì thanh niên. Em nói thật, khối thằng thanh niên mới ba tuổi ranh mà đã lụ khà lụ khụ. Đầu gối quá tai, ruồi đậu mũi không thèm đuổi. Chẳng thế mà Kiều Vượng thật sự yêu anh. Anh đến quán Anh đào anh thử ngồi với cô bé nào xem.
Chú cứ nói thế.
Những lời nói của Kí kế toán làm vợi đi sự hoài nghi trong ông Long
- Còn lý do này nữa. ông anh hát quá hay. Em vốn là thằng khoái nghe hát mà giọng ông anh thật tuyệt vời. Chả kém một thằng ca sĩ nào. Vì thế đi với ông anh em tự hào lắm. Anh không biết lần đầu ông anh hát Thiên thai, từ con mụ chủ cho đến đám phục vụ đứng chết lặng chỉ để nghe.
Chú cứ nói thế.
Một chút kiêu hãnh ngầm của ngưòi đàn ông hơn sáu mươi tuổi trỗi dậy trong lòng ông Long.
Sang bên nhà nghỉ chứ anh?
Thôi về thôi.
- Kìa. Quay mũi lúc này phí quá. Bây giờ mới có hai giờ. Độ bốn năm giờ mình về cũng được. Em biết giám đốc đi đến sáng mai mới về. Em cũng vừa điện về xí nghiệp bảo hai anh em mình đang đi tìm hiểu một khách hàng mới Phó giám đốc Thuỵ trả lời bằng giọng ngái ngủ bảo "hai anh em ông làm việc gì cứ thoải mái cho, đã có tôi ở nhà là ổn rồi "
Nhưng có lẽ để cho khi khác đi.
Ông Long ngần ngừ. Kế toán Kí từ bên kia ghế lại vung tay lên chỉ vào Kiều Vượng, giọng như đang đóng kịch.
Kìa bà chị. Chỉ có bà chị mới may ra thuyết phục được ông anh
- Thôi. Khi ngưòi ta không thích thì cũng chẳng bắt buộc. Để em gọi người lên thanh toán cho hai anh về sớm nhé.
Kìa chị dỗi rồi anh.
Chà chà.
Ngưòi đàn ông hơn sáu mươi tuổi mỉm cười và sau một vài phút lưỡng lự, ông cố nén cái tặc lưỡi.
- Thôi đựợc
Khi bốn người vừa bước chân vào tiền sảnh của nhà nghỉ quen thuộc bàn tay mịn màng của Kiều Vượng nắm chặt lấy khuỷu tay của ông bất chấp mấy lần vì ý tứ ông Long cố rút tay ra khỏi tay cô. Đang lúc định cho tay vào túi áo vừa có ý lấy bật lửa vừa để thoát khỏi tay cô gái thì ông bất chợt giật mình khi thấy từ trên cầu thang, hai ngưòi đàn ông đang bước xuống trong đó có một ngưòi ông thấy quen quen như đã gặp ở đâu đó. Người đàn ông ấy cũng có vẻ hơi thảng thốt. Sau sự bàng hoàng ông Long vẫn cố làm vẻ lặng thinh vừa xoè lửa châm vào đầu điều thuốc. Rít một hơi thuốc thật sâu ông cố bình tĩnh bước lên cầu thang. Ông không thể ngờ cuộc gặp đó đã tạo nên một tình huống thật khó chịu trong gia đình ông và cả với Vân. Tình huống đó kéo dài nhũng nhẵng có dễ đến nửa năm.