Thành ngóai cổ lại hỏi Vân một cách thật thà, trong khi Vân bất chợt ngáp. Khi miệng mở cô cảm thấy quai hàm hơi sái đau vì miệng mở quá rộng. Vân thoáng ân hận và cảm thấy xấu hổ khi không đưa tay lên che miệng. Trong khi đó Thành đã dừng xe lại còn Vân vẫn chưa kịp xuống xe thành ra người đi trên hè và cả những người đang đạp xe dưới lòng đường đều trố mắt nhìn Thành cong lưng lẳng lặng đẩy chiếc xe trên đó có Vân đang ngồi chễm chệ trên ghế đèo.
- Kìa kìa. Để em xuống đã. Ai lại làm thế.
Vân thấy rõ ràng má mình nóng ran và chắc soi gương thì đỏ ửng lên vì ngượng. Nhưng Thành dường như không nhận ra điều gì vẫn thản nhiên đưa xe nhích vào bên hè, đợi Vân bước xuống rồi bảo:
- Em trông xe cho anh nhé.
- Hay là thôi anh ạ. Hàng xếp đông thế kia thì đến bao giờ
Không sao. Anh có thẻ ưu tiên cơ mà.
Thế là không đợi Vân nói thêm, Thành biến thật nhanh vào đám đông người đang xếp hàng mua kem. Có tiếng oai oái, có tiếng phàn nàn rộ lên nhưng cũng ngay lúc đó Thành đã hiện ra tay cầm bốn chiếc kem đang phảng phất khói. Anh đưa ngay cho Vân hai cái rồi vừa ăn vừa bô bô nói một cách tự nhiên:
- Em ăn đi. Mỗi người hai cái đúng không. Từ trên Bắc Giang, mỗi bận về Hà nội anh rất thích một là ăn kem hay là uống bia hơi. Cũng may là anh có thẻ thương binh nên dù đông đến đâu anh vẫn có thể mua nhanh được.
- Vâng, vâng.
Vân ngượng cúi đầu xuống, tay đưa chiếc kem cho Thanh:
Anh ăn đi. Trời lạnh thế này. Ăn hết một cái đã là cố. Buốt răng lắm
- Có hai cái mà cũng không ăn được sao. Chán thế. Thôi được rồi đưa đây. ’Chả bù cho anh gió bấc thổi vù vù mà anh vẫn chén kem thoải mái. Bao nhiêu cũng được. Mới tháng trước, anh với cậu Lâm trưởng phòng kế hoạch của xí nghiệp cùng đi. Hôm ấy có hai anh em mà mua một chục cái mà ăn vẫn bay.
Thành vừa xịt xoạt cắn kem vừa hể hả nói.
- Lâm trông thế mà nhanh nhẹn lắm. Đi công tác bao giờ nhất là về Hà nội là y như rằng cậu ấy lấy thẻ thương binh của anh để vào ăn kem, uống bia hơi.
Vân thấy má mình càng nóng ran cô ngượng thực sự, cô nói khẽ:
Anh ăn đi đã. Không chảy hết rồi.
- Chảy làm sao được. Răng anh vào loại tốt nên chả sợ buốt gì hết. Tay Lâm còn hơn anh kia, nó bảo mình nó có thể ăn hết mười cái kem một lúc. Còn bia hơi thì khỏi nói, cậu ta uống không biết say là gì. Đấy như hôm nọ cậu ta với anh nhân về Hà nội mua mấy cái dây cu roa lưỡi cưa vòng. Xong xuôi bảo tay lái xe đưa ra chỗ nhà hát lớn kia kìa, làm hai mươi vại, anh cố lắm được năm, còn cậu ta chơi hết. Đúng là bia anh không thể bằng Lâm được
Vẫn mua bằng thẻ à.
Vân buột mồm hỏi cho có chuyện.
- Anh không phải thương binh nhưng mấy tay trên tỉnh đội chủ nhật nào chả xuống xí nghiệp anh uống rượu. Có lần đi với anh thấy anh cứ phải xếp hàng mua thứ gì cũng lâu nên các cậu ấy làm cho. Mà xong đây hai anh em mình lên Hồ Tây ăn bánh tôm nhé. Món ý anh cũng khoái lắm.
- Thôi thôi. Trên ấy lạnh lắm.
Vân thoái thác. Không ngờ sau khi vứt que kem cuối cùng xong Thành đưa tay lên quệt nhanh miệng rồi nói ngay.
Lạnh quái gì. Ăn vào là nóng hết không phải lo. Nào xong chưa?
Vân chưa kịp nghĩ gì thì thật bất ngờ Thành đã cầm lấy que kem vừa ăn xong của Vân vứt toạch xuống hè phố. Rồi đưa tay kéo mạnh Vân ;
- Đi, đi. Lên đấy ngoài bánh tôm em thích ăn gì anh lại mua, cứ ăn cho thoải mái, không lo nghĩ gì hết. Nào ngồi lên xe đi em
Thành nói khơi khơi, nhìn nhanh Vân rồi rồi hết chân trèo lên xe. Thấy Vân đang cúi đầu chưa lên xe, Thành đứng rạng chân nhìn mồm dục:
- Em trèo lên xe đi. Việc gì mà đỏ mặt lên thế. Toàn người thiên hạ, họ biết ai vào ai mà phải ngượng.
Anh cứ đạp xe đi.
Vân cảm thấy hàng chục đôi mắt thiên hạ đang nhìn vào hai người chăm chắm có lẽ vì giọng nói oang oang tự nhiên như ở chỗ không người của Thành. Anh chàng dường như chẳng để ý đến điều gì, vẫn choang choác nói:
- Thế thì anh đạp chầm chậm, xong em nhẩy lên bóp ba ga. Được chứ gì Kiểu ấy ngày trước dạo mới biết đi xe đạp anh phải nhẩy đến ba, bốn lần mới quen đấy.
Thôi đi.
Vân gắt lên vì không nén được cảm giác khó chịu đang dâng lên cao
Ơ kia. Sao thế? Anh có nói gì em đâu.
Không sao. Không sao.
Nhìn nét mặt tội nghiệp bất ngờ của Thành, Vân thấy thương thương Giọng cô mềm lại.
Anh cứ đạp xe đi.
Khi chiếc xe bắt đầu vào nhịp lạch xạch vì một chiếc ốc vít nào đó bị long. Thành gò lưng, cắm cúi đạp xe. Bất chợt anh ngóai cổ lại hỏi giọng vẫn oang oang nhưng lại cố giữ vẻ nhẹ nhàng như biết lỗi của mình:
Lúc nãy anh làm điều gì khiến em tức giận đấy à?
Vân giả tảng như không nghe thấy, cô im lặng. Trong đầu toàn những điều nghĩ ngợi vu vơ. Thấy Vân im lặng, Thành lại sốt xả hỏi:
- Có gì không phải thì anh xin. Chứ quả thật anh không bao giờ muốn làm em cấu giận vì anh cả. Anh thề đấy. Chẳng tin hôm nao em cứ lên xí nghiệp của anh, hỏi mọi người thì biết. Anh làm giám đốc nhưng mọi người vẫn quí anh lắm.
- Không sao. Không sao đâu. Anh đừng nghĩ gì cả. Chú ý nhìn đường kia kìa
Không sợ. Tay lái anh vững lắm
Sau này khi mọi việc đã an bài. Mỗi lần nghĩ lại thời gian ngắn ngủi có liên hệ với Thành, Vân không khỏi thấy Thành quả là ngưòi đàn ông chẳng những tốt mà lại thật thà. Anh vô tư và dường như không có một tâm địa nào khiến người tiếp xúc, quan hệ với anh có thể lo ngại. Nhưng tất cả mọi điều đó cũng không thể tạo nên một chút gì khả dĩ có thể tạo nên một mối tình giữa người con trai với người con gái. Tình yêu có qui luật quen thuộc nhưng thật lạ lùng của nó và chỉ hai người trong cuộc mới hiểu nổi.
Buổi trưa hôm ấy cửa hàng bánh tôm vẫn như mọi khi vẫn chật cứng khách xếp hàng. Mấy cô bán hàng cong cớn, mặt mũi cau có, lụng thụng trong những chiếc tạp rề nhàu nhĩ, màu cháo lòng. Thành đợi cho Vân rời khỏi xe, anh đưa xe vào chỗ gửi xe, rồi thoăn thoắt đi ra.
- Em cứ ra chọn bàn ngồi đi. Để anh ra mua. Kia kìa ngồi vào bàn chỗ ấy cơ mà. Đấy, đấy. Ngay dưới gốc cây si rễ rủ.
Vân lẳng lặng tránh mọi ánh mắt tò mò hết nhìn Thành lại nhìn cô. Vừa lúc ấy tiếng Thành lại oang oang từ xa vọng lại:
Anh mua ba xuất ăn cho no đỡ phải về nhà ăn cơm nhé.
Có tiếng ai đó cười phá lên Vân cố làm ra vẻ không nghe thấy gì thì từ quầy bán bánh Thành đã đi ra, tay cặp ríp ba đĩa ánh tôm, đầu ngoảnh lại giọng vẫn oang oang:
- Còn ba đĩa rau, rồi ba bát nước chấm của tôi đấy. Đừng ai lấy nhầm nhé.
Những chuối cười lại ré lên một lần nữa. Vân nhìn rõ những cặp mắt nhìn theo hút Thành và quay về phía cô. Vân cúi mặt xuống cố làm ra vẻ không biết điều gì đang xẩy ra. Thành đặt mạnh ba đĩa bánh xuống giọng oang oang, hớn hở.
- Thế mới biết có thẻ thương bình lợi thật. Anh trông rõ là gần hết bánh tôm rồi đấy. Mấy người khách xếp giữa hàng cứ gọi là chờ còn mệt. Bâygiờ người ta mới vừa nặn xong bánh, chả biết bao giờ mới rán chín cho mà ăn.
Vân cố làm ra vẻ không nghe thấy gì. Cô nhìn ra mặt nước. Mấy chiếc thuyền cũ đã long sơn hình như bị lãng quên từ lâu lắm đang đung đưa bên cạnh mấy con vịt nhàn rỗi đang chổng mông bên gốc cây liễu cổ thụ. Vài ba con chuồn chuồn ớt nhởn nhơ bay rập rờn, chốc chốc có con hứng chí lại đập đuôi xuống nước.
- Kìa em ăn cho nóng đi chứ. Để anh đi lấy thêm ít tỏi ngâm. Cái món này cứ phải là dậy mùi tỏi mới sướng.
Nghe Thành nói Vân định gàn, nhưng rồi cô vẫn ngồi yên lặng. Mắt cô lãng đãng nhìn theo tấm lưng của Thành được phủ áo mầu bộ đội nhầu nhĩ. Vân nhíu mắt lại như để cố quên một điều gì mà cô tình cờ nghĩ ra. Cả buổi hôm ấy Vân ăn như một cái máy không nhận ra một thứ mùi vị nào. Thỉnh thoảng Thành lại ong oang nói. Mặc dù không hiểu nhưng câu nói của người bạn trai nhưng cô vẫn gật đầu, có lúc miệng cô bất giác lại mỉm cười khiến anh chàng ngồi ăn đối diện không hiểu chuyện gì lại có vẻ hứng chí nói tiếp.
Buổi đêm hôm đó. Vân trằn trọc mãi không ngủ được. Ngòai song cửa những đợt gió màu đông bắc chốc chốc lại gõ vào cánh cửa sổ không biết bị mất một then cài ngang từ bao giờ, nên gió tạo ra tiếng rít chập chờn giống như tiếng còi thổi của thằng bé nghịch ngợm. Không rõ bây giờ anh ta đã về đến xí nghiệp chưa. Con người ấy kể cũng lạ. Cái gì cũng xăm sắn, cũng thật thà. Tất cả ruột gan và mọi suy nghĩ cứ như miếng bánh bóc trần không cần một thứ gì ngụy trang, bọc ngoài. Hơn bốn mươi tuổi rồi mà vẫn như đứa trẻ hồn nhiên và ngay thẳng. Đang ăn Thành chợt nhớ ra điều gì, bèn gắp bưng đĩa bánh lên xẻ nhanh vào bát của Vân. Vân mở to mắt ngạc nhiên, rồi giơ tay ra ngăn lại, thì chính Thành lại lấy tay đẩy tay Vân, miệng rối rít:
- Không. Không. Em ăn ít quá. Phải ăn thêm đi. Hết chỗ ấy đấy. Còn anh chỗ này. Nhanh lên. Anh nhớ ra rồi. Tối này không biết có ai trực ở xí nghiệp không? Chết thật. Thế thì ăn xong anh phải đạp xe ù về mới kịp.
Anh bận thì anh cứ về đi. Không sao đâu
- Không, không. Anh sẽ đưa em về. Chứ ai lại làm thế. Em định đi xích lô về chứ gì. Tốn tiền lắm. Yên tâm anh sẽ đưa về tận nơi, tận chốn sau đó anh về cũng kịp chán
Con người anh ấy là như vậy đấy. Nếu mình gắn bó với anh chàng thì có lẽ chẳng phải lo điều gì nữa. Nhưng cuộc đời con người ta… Vân trở mình cố nhắm mắt lại. Anh ấy bảo tuần sau anh ấy lại xuống. Lúc đó thì… Hình như mái nhà bên cạnh có cái gì rơi xuống. Thứ này mỏng lắm gần như một tấm bìa nào đó thì phải