Ban đêm mười giờ hơn, Thiên Tuế cố gắng ngồi trước màn hình tiếp tục chơi điện tử.
A Trà vừa mới nói muốn đi gọi điện thoại, nhưng chơi khá lâu vẫn không thấy người trở về, hắn trong lòng cảm thấy là lạ, có loại dự cảm không tốt lắm, vì thế quyết định tạm thời rời trò chơi, ra ngoài tìm A Trà.
Hải Uyên lúc trước có dặn dò Thiên Tuế, khi không có hắn nhất định phải trông chừng A Trà, tránh việc A Trà đi chọc cái gì phiền toái hoặc lại bị Nhật Thanh đến quấy phá linh tinh.
Nhưng khi Thiên Tuế mới rời đi chỗ ngồi, cửa phòng ngủ lại “Binh” một tiếng bị đá văng ra, cái loại chấn động đến bức tường phòng lầu hai cũng rung này, chỉ có Hải Uyên mới làm nổi.
Hải Uyên đầy mặt đầy cổ đều là máu tiến vào, máu dọc theo cánh tay chảy xuống ngón tay, rồi tí tách rơi trên mặt đất.
Bộ dáng này của hắn càng làm Thiên Tuế hoảng sợ. “Phát sinh chuyện gì?”
“Vừa rồi có người lấy gậy bóng chày đánh lén ta, khiến ta té xe ở đường cái.”
“Té xe cư nhiên té thành như vậy còn toàn thân đều là máu, rất nghiêm trọng!” Thiên Tuế trên mặt vẫn cố gắng duy trì trấn định, nhưng kỳ thật sắp bị hù chết.
Hắn dùng ngữ khí nhìn như bình tĩnh nói: “Ta giúp ngươi kêu xe cứu thương, ngươi phải nhanh đến bệnh viện!”
Hải Uyên lắc đầu. “Sau ta lại ở trên đường cái đánh trả bọn họ, đây là bị dao con cắt phải.” Hắn đẩy ra phần tóc dính máu, lộ ra miệng vết thương dài chừng 10 cm bên trái trán. ( T.Lang: Anh là người hay là quái thú? 10cm đó TTOTT)
Cũng bởi vì bọn họ ở đường cái kéo bè kéo lũ đánh nhau, kết quả là giao thông ngay giờ cao điểm trên đường tê liệt suốt gần một giờ. Sau Hải Uyên đánh bầm dập những người đó, đem bọn họ cột vào hàng cây trên hàng cây phân cách, rồi dắt xe trở về. ( T.Lang: Anh đích thực là hỗn thế ma vương =A=)
“A Trà đâu?” Hải Uyên nhìn cái giường hỗn độn, A Trà bình thường đều ngủ vào giờ này, nhưng hiện tại người lại không thấy đâu.
“Hắn vừa rồi nói muốn gọi điện thoại cho ngươi, sau khi rời khỏi đây còn chưa thấy trở về.” Thiên Tuế nói.
Hải Uyên nhớ tới sự kiện bị tập kích ban nãy, trong lòng có dự cảm bất hảo.
Hắn xoay người rời khỏi, cả hành lang nơi nơi đều là máu hắn nhỏ xuống, mấy học sinh thấy hắn bộ dáng như vậy, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Thiên Tuế cầm di động ở phía sau hô to: “Hải Uyên, ta giúp ngươi kêu xe cứu thương.”
Hải Uyên đi đến trước phòng ngủ Nhật Thanh, nhấc chân đá văng cửa phòng, trên ván cửa liền lưu lại một dấu chân máu size số tám.
“Quan Nhật Thanh!” Hắn hô một tiếng, nhưng trong phòng Nhật Thanh trống rỗng, ngay cả đèn điện cũng không mở, người cũng không biết chạy đi đâu.
Thiên Tuế đi tới, hỏi: “Như thế nào?”
“Quan Nhật Thanh cũng không thấy.” Hải Uyên nói.
“Ân......” Hai người bọn họ kế tiếp đều suy nghĩ, làm cách nào mới có thể tìm được tên Quan Nhật Thanh kia. Phạm vi hoạt động của A Trà từ trước đến nay chỉ có ký túc xá, huống chi hắn tới giờ sẽ tự động đi ngủ không chạy lung tung, hiện tại không thấy người, khẳng định Nhật Thanh thoát không được can hệ.
Thiên Tuế đến hỏi mấy học sinh khác, không ai biết Nhật Thanh ở nơi nào.
Có người nói vừa rồi mới nhìn thấy hắn, nhưng không biết hiện tại hắn chạy tới đâu?
Hải Uyên thần sắc ngưng trọng, hé ra khuôn mặt âm trầm như muốn giết người.
Thiên Tuế ở trong phòng Nhật Thanh nhìn qua nhìn lại, vươn tay tìm kiếm xung quanh, đột nhiên trong đầu linh quang vừa hiện, quay đầu lại đối Hải Uyên nói: “Gọi điện thoại cho ba ngươi, ba ngươi sẽ biết hắn đi đâu.”
Hải Uyên biết giác quan thứ sáu của biểu đệ hắn vô cùng chuẩn xác, cũng không có hỏi nhiều, lập tức từ túi lấy ra di động, ấn danh bạ tìm kiếm dãy số của người đó.
Tín hiệu vừa phát, Hải Uyên nguyên chữ không kiên nhẫn toàn bộ viết trên mặt, ánh mắt sắc bén trừng thật lớn, không ngừng ở trong phòng Nhật Thanh thong thả bước đi, dùng dấu chân máu đem sàn nhà người ta giẫm nát.
“Uy, Tiểu Uyên a, ngươi sao lại gọi điện thoại cho ta lúc này.” Đầu kia di động truyền đến thanh âm nam tử trung niên, phía sau còn có tạp âm ai đó báo cáo với hắn.
“Đứa con của ngươi hiện tại ở nơi nào?” Hải Uyên nghe được thanh âm trầm thấp ngọt nị của nam nhân, mày liền nhíu lại.
“Nhật Thanh không phải ở ký túc xá sao?” Nam nhân nói.
“Nếu ở ký túc xá ta hỏi ngươi làm gì!” Hải Uyên gào thét.
“Đừng nóng đừng nóng, ta sẽ gọi điện thoại hỏi quản gia xem hắn có về nhà hay không.” Nam nhân hướng bên cạnh nói nhỏ vài tiếng,sau đó thanh âm một nữ tử từ rất xa xuyên thấu qua điện thoại truyền đến:
“Ngài hảo, ta là thư kí của Quan tiên sinh, Quan tiên sinh muốn ta hỏi ngài tiểu Quan tiên sinh hiện tại có nhà không? Vừa mới trở về? Kia xin hỏi ngài biết hắn đi nơi nào không? Ân, phiền toái ngài.”
Nữ tử lại nói nhỏ vài câu.
“Uy, Tiểu Uyên a!” Nam tử vô cùng thân thiết kêu tên Hải Uyên.”Quản gia nói hắn cầm một đống đồ vật này nọ đi ra ngoài, nhưng chưa nói hắn muốn đi đâu da!”
“Đem những nơi tên kia có thể đi toàn bộ nói ra, ta muốn đi tìm hắn tính sổ.” Hải Uyên rống giận. Hắn cực chán ghét nam nhân này học mẹ hắn kêu tên hắn như thế.
“Hai huynh đệ đừng cãi nhau như vậy, hai người các ngươi từ nhỏ liền cãi đến lớn, còn chưa cãi đủ a!”
“Hắn đem bằng hữu ta bắt đi. Ngươi có nói không? Ngươi không nói ta liền báo cảnh sát nói con ngươi bắt cóc vơ vét tài sản cưỡng gian giết người, để cảnh sát giúp ta tìm hắn!” Hải Uyên tức điên rồi, hướng điện thoại không ngừng rống. (Viêm: = =b chiêu này của anh thật…. tiện lợi ah. T.Lang: ân, anh là ma vương công của lòng em TT)
“Hảo hảo hảo, ta biết hắn có thể sẽ đi đâu.” Nam nhân cảm thấy Hải Uyên là thật sự nghiêm túc, lập tức trấn an nói. “Hắn có lẽ sẽ quay về chỗ mẹ hắn, ngươi cứ đến địa chỉ này......”
Nam nhân đọc xong địa chỉ, còn muốn nói hy vọng hai huynh đệ bọn họ hảo hảo ở chung linh tinh các thứ, nhưng Hải Uyên vừa rõ địa chỉ liền không muốn tái nghe thấy tiếng nam nhân, tắt điện thoại lập tức lao xuống lầu.
Tốc độ cực nhanh ngay cả Thiên Tuế bên cạnh đều không kịp phản ứng.
Hải Uyên cũng không để ý tới bản thân chảy bao nhiêu máu, hay đổ máu quá nhiều có thể sẽ chết cùng đại loại mấy thứ khác, hắn cưỡi xe máy mãnh lực đạp ga nhanh như chớp rời đi, trong lòng tất cả đều là an nguy của A Trà.
Cái người đơn thuần lại ngu ngốc kia nhất định là bị Quan Nhật Thanh bắt đi, Hải Uyên rất rõ tính cách Nhật Thanh, Nhật Thanh nếu chính diện đấu không lại, xoay người liền ngấm ngầm hãm hại.
Hôm nay hắn ở trên đường bị người tập kích, tuyệt đối là tên Nhật Thanh kia giở trò quỷ.
Hải Uyên dừng xe trước một tòa nhà xa hoa rộng lớn.
Căn nhà này trước kia là mẹ Nhật Thanh ở, nhưng sau khi mẹ hắn xuất ngoại, ngôi nhà liền bỏ không, Nhật Thanh thỉnh thoảng cũng trở về, sau đó cô độc một mình trụ ở đây một hai ngày, rồi lại rời đi.
Hải Uyên xoay tay nắm cửa, phát giác đại môn bị khóa từ bên trong. Hơn nữa cửa sắt này rất dày nặng, muốn đẩy cũng đẩy không được.
Hắn dọc theo tường vây đi quanh nhà vài vòng, cầm ghế xếp người ta dùng hóng mát bên ngoài, sau đó hướng cửa sổ bên cạnh đại môn dùng sức nện xuống.
Cửa sổ thủy tinh cùng lan can gỗ chạm trỗ ưu mĩ liền ứng thanh vỡ vụn, mảnh nhỏ hướng trên người hắn văng đến, bất quá hắn toàn thân là máu, cũng không để ý bản thân có thêm bao nhiêu đạo vết thương.
Hải Uyên đi vào trong phòng, không có đèn, căn nhà xa hoa không điện không nước này càng thêm âm trầm mờ ảo tựa quỷ ốc.
“A Trà!” Hắn hô lớn cái tên ngu ngốc kia. Hắn thật sự không ngờ cái người kia lại ngốc đến thế, dễ dàng bị người bắt đi. A Trà đối mọi người không hề cảnh giác, hắn đại khái nghĩ toàn bộ thế giới đều là người tốt, không có người xấu.
“A Trà, ngươi ở đâu, tốt xấu cũng đáp một tiếng.” Hải Uyên gào thét, hắn sắp điên rồi.
“Lại là ngươi, Diệp Hải Uyên!” Nhật Thanh khuôn mặt lạnh lùng, chậm rãi từ lầu hai đi xuống.
Dù có ánh trăng cùng ánh đèn đường mờ nhạt chiếu vào phòng khách, Nhật Thanh vẫn nhìn không rõ thân ảnh đã quen thuộc từ lâu kia, trong đầu nhanh chóng mô tả lại dung mạo khách không mời mà tới này.
Diệp Hải Uyên này, Nhật Thanh đối hắn vô cùng quen thuộc. Hải Uyên là đứa nhỏ phụ thân hắn ở bên ngoài lén lút với vợ bé sinh ra, là người đời này hắn vĩnh viễn chán ghét.
“Ngươi đem hắn đưa đi đâu?” Hải Uyên áp chế tính tình hỏi.
“Vì cái gì ngươi không chết? Ta rõ ràng bảo bọn họ phải đem ngươi xử lý.” Nhật Thanh nói.
“Mấy cái bị thịt kia bị ta cột vào giải phân cách trên đường rồi. Ta sẽ không dễ dàng chết như vậy.” Hải Uyên hướng phía trước đi đến, giơ cánh tay cho Nhật Thanh một quyền.
Nhật Thanh nghiêng người tránh thoát, bắt lấy cánh tay Hải Uyên, dùng sức bẻ ngược. Hải Uyên đánh trả lại, một quyền trúng cằm Nhật Thanh.
Tuy rằng lực đạo rất lớn, nhưng Nhật Thanh chỉ ói ra khẩu huyết, hắn trêu tức cười nhạo Hải Uyên nói: “Là lưu quá nhiều máu nên tay chân người trì độn sao? Yếu như vậy, kiến cắn so ra còn đau hơn.”
Hải Uyên rút quyền về, nhấc chân, một cước đem Nhật Thanh đạp xuống cầu thang, khi hắn cúi người muốn đem Nhật Thanh bắt lại tiếp tục đánh, lại bị Nhật Thanh đạp trả hắn một cước. Một cước kia, đem Hải Uyên vì chảy máu đến choáng váng đá bay ra ngoài, khiến lưng Hải Uyên va thật mạnh vào bàn trà gỗ nơi phòng khách.
Hải Uyên đau đến sao bay đầy đầu, ôm ngực ngã xuống đất.
Nhật Thanh đứng lên đi đến bên cạnh Hải Uyên, hướng bụng hắn đá mạnh, không chút lưu tình mà dùng sức.
Hải Uyên lập tức bắt lấy chân Nhật Thanh, lôi tới phía trước, khiến Nhật Thanh trọng tâm bất ổn té ngã trên đất.
Sau đó hắn nhào tới nắm chặt nắm tay, hướng mặt Nhật Thanh hung hăng đánh mấy quyền.
Nhật Thanh khóe miệng bị đánh chảy máu, thân thể dùng sức khẽ lật, đem Hải Uyên áp đảo dưới thân, hai người càng không ngừng đánh, dùng lực càng mạnh, mỗi quyền mỗi cước, đều nghe thấy tiếng thân thể va chạm phát ra “Bính bính bính ——” thật lớn.
Đang lúc trận đánh vô cùng gây go, không ai chú ý tới trên lầu xảy ra tiểu trạng huống.
Bức màn bị gió thổi bay qua bay lại trên ngọn nến, sau đó gió ngoài cửa sổ đột nhiên ngừng một chút, bức màn phía trên ánh nến cũng chậm rãi cháy lan.
Đầu mờ mịt, cước bộ phù phiếm, A Trà phát hiện bản thân lại đến địa phương quen thuộc này.
Bốn phía một mảnh hắc ám, phía trước có bạch quang, giữa bạch quang có người đang phA Trà. A Trà cảm thấy nơi này nhất định là thiên đường của lão nhân, mọi người mỗi ngày đều cùng nhau phA Trà, nói chuyện phiếm, chơi cờ, nghe radio.
Sau này nhìn lại, một đầu khác của lốc xoáy màu đen kia chính là nhân thế.
A Trà lẳng lặng chờ, nhàm chán giẫm giẫm lên vùng đất mềm mại như vải bông còn có thể cao thấp lay động bên dưới, hắn nghĩ lần này cũng sẽ giống trước có người đến nói với hắn không thể đi về phía nguồn sáng kia, phải mau hướng nơi màu đen trở về. Nhưng đợi đã lâu, lại nửa cái quỷ ảnh cũng không thấy.
“A di?” A Trà cảm thấy được kỳ quái, nhìn nhìn trước sau trái phải, nhưng bốn phía trống rỗng không người, lúc này đây chỉ có hắn đợi tại địa phương đen như nước sơn này.
“Con trai a?” A Trà hướng bên trái nho nhỏ hô một tiếng.
“Trạch Phương a?” Sau đó tái hướng bên phải hô một tiếng.
“Con dâu a?” A Trà quay về sau nhìn nhìn.
“Yêu ” đột nhiên có tiếng mèo kêu từ dưới truyền đến.
A Trà cúi đầu nhìn, phát giác cư nhiên là mèo nhỏ mình gặp vừa rồi. “Ngươi sao lại ở nơi này?”
A Trà cúi người ôm lấy tiểu miêu, tái nhìn nhìn chung quanh, tự nhủ nói: “Có phải bởi vì ta đến đây ba lượt, nên bọn họ cho rằng ta biết đường trở về, vì vậy không đến tìm ta?” Hắn nghĩ như vậy.
“Yêu ” mèo nhỏ lại kêu một tiếng.
A Trà đột nhiên nhớ tới, lúc trước từng ở nơi này gặp qua Trạch Phương, Trạch Phương còn nói con trai cùng con dâu đều đi đầu thai. Có thể hay không bởi vì vậy, nên mới không ai đến tìm hắn?
Kia Trạch Phương đâu?
Trạch phương cũng đi đầu thai sao?
“Trạch Phương, ông nội đến đây, ngươi đang ở đâu?” Ánh mắt A Trà lướt qua lướt lại, không ngừng tuần tra bốn phía. Động tác của hắn không dám quá lớn, tiếng nói chuyện cũng nho nhỏ, bởi vì nơi này cực kỳ khủng bố, còn không có đèn điện, hắn rất sợ sẽ có cái gì đột nhiên từ trong bóng đêm chạy đến dọa hắn.
“Nếu các ngươi đều không có ở...... Kia...... Ta đây tự mình trở về?” A Trà hỏi lại một câu, đồng dạng không ai trả lời.
Vì thế hắn ôm mèo nhỏ, đối mèo nhỏ nói: “Ngươi gặp A Trà ông nội thật là có phúc khí, A Trà ông nội biết đường nào trở về, mèo nhỏ cùng ta trở về đi.”
A Trà trảo trảo đầu mèo nhỏ, hướng thiên quốc lão nhân nói mội tiếng “Tạm biệt”, thong thả nện bước chậm rãi tới gần lốc xoáy màu đen.
Nhưng hôm nay tình huống có điểm quái, rõ ràng hai lần trước khi tới chỗ này sẽ lạnh muốn chết, nhưng lần trở lại này đã có chút nóng, hơn nữa càng tới gần lốc xoáy lại càng nóng.
A Trà không rõ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, chỉ biết bản thân nhất định phải trở về, nếu không thể trở về, kia hắn sẽ vô pháp sống lại. Còn tên Nhật Thanh vừa mới bóp cổ hắn đem hắn tống xuống đây, thật sự là gay go mà, xằng bậy càn quấy, không biết giết người là phạm pháp sao?
Sau đó A Trà lại nghĩ tới Hải Uyên, hắn nếu thật sự không thể quay về chỉ có thể đợi ở thiên quốc lão nhân, kia hắn khẳng định sẽ rất tưởng niệm Hải Uyên. Hải Uyên tuy tính tình không tốt lại thích trêu chọc người, nhưng là đứa nhỏ tâm địa thiện lương, hắn cùng Hải Uyên ở chung, tựa như lại có thân nhân.
Bọn họ quan tâm lẫn nhau, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đọc sách viết tự, khi ở chung cũng càng ngày càng vui vẻ.
Nếu không thể quay về, kia Hải Uyên chắc chắn sẽ trở thành tiếc nuối lớn nhất trong lòng hắn.
A Trà cố gắng nện bước, hướng cái lốc xoáy như hỏa lò kia đi tới. Chính giữa lốc xoáy nổi lên từng điểm từng điểm màu đỏ như củi bị thiêu đốt.
“Liều mạng với ngươi!” A Trà rống lên một tiếng, ôm chặt con mèo nhỏ tiến về trước, dùng sức giẫm mạnh nhảy vào lốc xoáy.
Cùng lúc hắn cảm thấy toàn thân như bị hỏa thiêu, đau đớn cùng nóng rực kinh người đánh úp lại, khiến hắn kêu to không thôi.
A Trà không khỏi nghĩ có phải đi nhầm phương hướng rồi hay không? Nếu không sao lại giống nhảy vào trong núi lửa, chung quanh đều là nham thạch nóng bỏng?
Hắn lập tức hối hận, bởi vì nóng vô cùng, khiến hắn nghĩ cố gắng bò trở lại, để thiên quốc lão nhân an tâm độ hắn nửa quãng đời còn lại là tốt rồi, không giống bây giờ cứ như cá nướng, nướng đến toàn thân hắn đều phát ra mùi khét.
“Yêu ” mèo nhỏ lại kêu một tiếng.
A Trà hít sâu một hơi dùng sức mở mắt ra, hình ảnh đập vào tầm mắt hắn khiến hắn nhịn không được kêu to.
“A nương uy a —— hỏa thiêu thố ——”
thố: chôn => hỏa táng
Vừa rồi gió thổi động bức màn, vải vóc cũng vì vậy nên bắt vào ánh nến nơi cửa sổ, bốc cháy.