Trước khi bước vào đại sảnh của buổi tiệc, Giang Thần vẫn đi trước tôi một đoạn bỗng nhiên dừng bước lùi lại đi bên cạnh tôi, còn giơ khuỷu tay ra nhìn tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn lại anh: "Còn phải pose ( tạo dáng) à? Có ai chụp ảnh cho chúng ra không?"
Anh khẽ lườm tôi, tôi vội nheo mắt cười: " Nói đùa với anh thôi mà "
Dứt lời liền đưa tay vòng tay qua khuỷu tay anh, nhẹ nhàng ôm lấy: " Trên ti vi đều diễn thế mà, khi tiến vào đều phải tay trong tay."
Tôi cúi đầu nhìn cánh tay mình khoác trên cánh tay anh, bỗng nhiên trong lòng ngực có gì đó nghèn nghẹn, không kiềm chế khoác khuỷu tay anh chặt hơn. Anh liếc xuống nhìn tôi nhỏ giọng trấn an: " Em cứ coi như đi tham quan chỗ đóng phim là được rồi!"
Tôi nhìn quanh đại sảnh rộng lớn của bữa tiệc, trên trần nhà treo những đèn thạch anh lớn đủ màu sắc tỏa ra ánh sáng lung linh huyền ảo, còn bên dưới những nam thanh nữ tú đang vui vẻ trò chuyện ăn uống. Trên chiếc bàn dài không thấy điểm cuối đầy rượu sâm-panh và đồ ăn, tôi nuốt nước miếng....Ôi đồ ăn ngon....
" Trần Tiểu Hi, đừng nhìn đồ ăn nữa, cười lên." Giang Thần đột nhiên cúi người nói nhỏ bên tai tôi, hơi thở của anh thổi vào tai tôi ngưa ngứa, tôi lập tức lườm anh.
" Cười lên!" Anh nhắc lại lần nữa.
Tôi nhìn theo tầm mắt anh thấy một người đang vây quanh một ông lão quen mặt đang chầm chậm tiến về chúng tôi.
Giang Thần kéo tôi về phía họ, tôi vừa mỉm cười vừa hỏi anh: " Ai là bệnh nhân của anh?"
" Ông lão ở giữa."
Tôi thấy sắc mặt ông lão kia hồng hào, nào giống người bị bệnh nặng mới khỏi nên lại hỏi tiếp: " Ông ấy bị bệnh gì?"
" Bệnh tim."
Giang Thần vừa mới dứt lời thì chúng tôi cũng đi tới trước mặt họ.
Hai người bắt tay chào hỏi nhau. Tôi nghe Giang Thần gọi ông ta là bí thư Trương, giờ mới nhớ tại sao lại thấy ông lão này quen mặt, thì ra là nhìn thấy ông ấy trên bản tin thời sự tỉnh, mà không chỉ một lần. Thêm vào đó tần suất xem ti vi một năm không quá mười lần của tôi thì có thể hiểu một điều rằng, ông ấy xuất hiện rất nhiều lần trên ti vi. Vì vậy có thể suy ra, ông ta là một nhân vật rất có vai vế trong ban lãnh đạo tỉnh.
Bí thư Trương cười tủm tỉm nhìn tôi, hỏi: " Bạn gái Tiểu Giang à?"
Tôi nhìn Giang Thần, nghĩ thầm tiễn Phật phải tiễn tận Tây Thiên, tôi liền mỉm cười gật đầu: " Chào bác! Cháu là Trần Tiểu Hi."
Bí thư Trương gật đầu. Những người đàn ông tầm tuổi này ít nhiều đều trông rất phúc hậu, cười lên trông càng giống với tiên nhân đắc đạo hơn: "Cháu Trần thật xinh đẹp! Đúng là trai tài gái sắc. Bác vốn định giới thiệu cháu gái mình cho Giang Trần nhưng xem ra nó không có được may mắn rồi."
Tôi không biết trả lời như thế nào, đành cười trừ. Giang Thần cười tiếp chuyện: " Bí thư Trương thực sự ưu ái quá rồi, cháu thực sự không dám trèo cao."
Bí thư Trương cười cười, đột nhiên cao giọng nói: " Các vị!"
Giọng của ông ấy không phải quá to nhưng lại có lực hấp dẫn đặc biệt, tất cả mọi người trong phòng khác đều im lặng, quay sang nhìn chúng tôi. Tay tôi níu chặt tay Giang Thần đầy lo lắng, nhưng tay kia của anh lại nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay tôi.
Bí thư Trương giơ cao ly rượu trong tay: " Đây là ân nhân của tôi, bác sĩ Giang. Xin mọi người cùng nâng ly với tôi để cảm ơn cậu ấy và bạn gái cậu ấy. Cảm ơn!"
Ông vừa dứt lời thì có người đưa ly rượu vào tay chúng tôi.
Giang Thần nhận ly: " Đây chỉ là bổn phận của người bác sĩ mà thôi!"
Nói thật tôi thật sự rất lo lắng vì tôi chưa bao giờ phải đứng trước nhiều người như thế này. Trong ấn tượng của tôi lần lo lắng nhất cũng chính là lần thi hát đồng ca. Lúc ấy tôi đứng lẫn trong cả nhóm người cùng hát mà chân tay run lẩy bẩy. Bây giờ bị cả nhóm người nhìn chằm chằm, ai cũng đều tinh nh của xã hội, có chức, có quyền, có tiền. Tôi nghĩ chỉ muốn bảo họ tôi là người bình thường hôm nay tới xem đóng phim mà thôi, mọi người đừng nhìn tôi nữa.
Cũng may là khoảnh khắc này cũng nhanh chóng trôi qua. Mọi người uống rượu xong liền quay về việc của mình, lúc này tôi mới phát hiện mình run đến mức rượu sóng ra đầy tay.
Có điều dường như bí thư Trương chưa muốn buông tha cho chúng tôi, ông ấy lại đổi một ly rượu khác, nâng ly với chúng tôi
" Bác sĩ Giang, khi nào cưới nhớ gửi thiệp mời cho tôi đấy!"
" Thiệp mời nhất định sẽ gửi cho bác nhưng bác không thể uống rượu thêm được nữa, tim của bác không chịu nổi đâu." Giang Thần nói, giọng còn lộ rõ vẻ nghiêm túc của một bác sĩ.
Bí thư Trương cười đặt ly xuống. Tôi thở phào coi như thoát được một trận, liền cúi đầu nhìn váy nghiên cứu xem lau tay vào đâu thì không thấy rõ vết.
" Trần Tiểu Hi đi nhà vệ sinh. " Giang Thần nói xong câu đó đã bị bí thư Trương kéo đi chỗ nào không biết.
Rửa tay xong quay lại, từ xa tôi đã nhìn thấy Giang Thần và bí thư Trương đang nói chuyện với một người nhóm người. Tôi do dự một chút vẫn cảm thấy nên đi ăn chút gì đó thì hay hơn. Dù sao tôi cũng đã xong nhiệm vụ làm lá chắn cho anh, bây giờ phải phát huy chức năng của cái dạ dày cái đã.
Tôi nhìn bàn ăn một lúc, phát hiện ra rằng đối với mọi người, thức ăn cũng chỉ giống như đồ trang trí, không ai ở lại bàn ăn quá mười giây, vì thế tôi yên tâm cầm cái đĩa chuẩn bị ăn từ đầu tới cuối, vơ vét chút ít tài sản của tầng lớp trên.
Nhưng mà tôi mới ăn tới món thứ tư thì gặp trở ngại, đương nhiên không phải do tôi no rồi, bởi vì tôi cực kì tin tưởng dạ dày của mình.
Trước mặt có một nhóm nữ, họ đang đứng cạnh bàn ăn nói chuyện phiếm, ăn mặc đều rất trang trọng, hơn nữa đều là những thương hiệu tôi không thể mua nổi. Còn người có đẹp hay không thì khó có thể nói vì dưới lớp trang điểm điêu luyện, khuôn mặt của mỗi người đều đã thay đổi rất nhiều.
Do chiếc bàn dựa vào tường, có vẻ bọn họ sẽ vẫn đứng đây lâu cũng có nghĩa trước khi bữa tiệc kết thúc tôi sẽ không thể thưởng thức những món ăn khác. Nghĩ đến điều này tôi chỉ muốn phóng hỏa thiêu chết đám người này.
Vì vậy tôi yên lặng đi qua bọn họ, chuẩn bị chọn những món ở cuối bàn. Nhưng đúng lúc đi qua thì bị một người gọi lại bắt chuyện, xin chào, bạn gái bác sĩ Giang.
Tôi xoay người ngẩng đầu lên nhìn. Cô gái gọi tôi lại rất xinh đẹp, cùng trang điểm đậm nhưng lại đẹp xuất sắc giống kiểu nữ hoàng Ai Cập thời xưa trong sách Lịch sử cấp ba. Dáng người cao rất cao, lại còn đi thêm đôi giày cao gót hơn 10cm, dáng vẻ như không chọc thủng được trần nhà đại sảnh này thì không cam lòng vậy.
Tôi cười chào lại: “Chào cô.”
Cô ấy kéo tay tôi: “Lần này ông tôi thật may mắn gặp được bác sĩ Giang. Lúc ông ở trong viện, tôi vẫn tới chăm nom. Bác sĩ Giang đúng là tận tâm hết sức với người bệnh. Trong cả nửa tháng ấy, tôi thấy hình như bác sĩ Giang vẫn không rời khỏi bệnh viện. Thật may là có người bạn gái biết cảm thông, lại hiểu lí lẽ như cô đây.”
Tôi thừa nhận tôi rất hiểu lí lẽ nhưng việc này đúng là không liên quan đến tôi…
Một tay tôi cầm đĩa, một tay tôi bị cô ấy kéo lại, không biết làm thế nào đành nhìn chằm chằm vào bàn tay đang kéo tôi lại. Mềm mại, mười ngón tay thon thon như vỏ hành, trên móng tay sơn màu hồng nhạt, y như cho thêm một lớp xốt chân gà thượng hạng phong cách Hồng Kông.
Có lẽ cô ấy cũng phát hiện sự lúng túng của tôi nên buông tay ra và nói: “Tôi thấy bác sĩ Giang bị ông kéo đi rồi, cô ở lại một mình cũng không có ai nói chuyện, không bằng nói chuyện với chúng tôi đi!”
Tôi đành đặt đĩa xuống, giả vờ như hứng thú nghe bọn họ buôn chuyện. Những thứ bọn họ đề cập tới bây giờ tôi mới nghe đến, The Ivy League, những khu resort nghỉ dưỡng, hàng hiệu….Tôi nghe cũng không hiểu được cho nên cũng chẳng có hứng thú.
(ND: Ivy League (Liên Đoàn Ivy) là cụm từ chỉ một nhóm trường đại học tư nhân ưu tú và lâu đời nhất nước Mỹ: Harvard, Yale, Princeton, Columbia, Pennsylvania, Dartmouth, Brown Cornell)
Bây giờ lại chuyển sang con gái nhà ai nuôi giống cho quý hiếm, con nhà ai nuôi ngựa… Hết từ động vật lại chuyển sang món ăn.
Một cô miệng rộng đánh son đỏ rực cái chậu máu nói: “Nhà hàng XX vừa chuyển từ Pháp về một ít nấm cục. Hôm qua tôi mới tới ăn thử, đúng là rất ngon.”
“Thật á? Ngày mai tôi cũng phải bảo bạn trai đưa đi ăn mới được.”
“Tôi nghe nói cá ngừ vây xanh của nhà hàng YY cũng rất ngon.”
“Thật ư? Hôm nào chúng ta cùng đi ăn đi! Nhưng mà tôi vẫn thích ăn thịt bò Kobe hơn.”
…
“Nếu tôi muốn ăn nấm cục có thể bay tới Pháp hoặc Italy, nấm cục của Pháp ăn khá ngon, nấm cục của Italy cũng được. Còn cá ngừ vây xanh tôi không thích ăn, thịt bò Kobe lúc nào đi Nhật thì cố lắm cũng chỉ ăn được một ít. Nhưng mà tôi lại thích ăn trứng cá muối, phải là loại tươi ngon nhất, hơn nữa trứng cá phải còn nguyên vẹn, không bị vỡ dập hạt nào, sao đó không thêm gia vị hoặc nguyên liệu gì khác, phải ướp lạnh hoặc để lên đĩa có đã, sau đó dùng thìa làm bằng ngà voi ăn từng chút từng chút một.” Một giọng nói ngọt ngào xen vào khiến tất cả mọi người đang nói chuyện im lặng.
Tôi nhìn sang thấy một người phụ nữ rất đẹp đang đứng dựa vào bàn, cười mà như không. Vẻ đẹp của cô ta không phải là vẻ đẹp thoát tục, thanh tao mà là vẻ đẹp đằm thắm mặn mà thậm chí có thể nói là quyến rũ, gợi cảm. Cái đẹp mà khiến đàn ông vừa nhìn đã nảy sinh ý nghĩ bậy bạ, còn phụ nữ vừa thấy đã không ưa, muốn tạt ngay axit H2SO4.
Cô ấy mặc một bộ sườn xám thêu hoa hồng cách tân, bộ sườn xám cũng không phải quá ngắn nhưng mặc trên người cô ấy lại ôm sát những đường cong. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy một người mặc quần áo bó sát mà lại hấp dẫn đến vậy.
Mà tôi phát hiện cô ấy vừa nói xong thì những người đứng bên cạnh tôi đều lộ rõ vẻ coi thường, thậm chí còn có người bật ra câu “hồ li tinh”.
Tôi vừa nghe thấy từ đó mà trong lòng lại thấy thoải mái vô cùng. Cái này cũng đúng thôi, xinh đẹp như vậy không trở thành hồ li tinh thì quá lãng phí tài nguyên rồi.
Có lẽ là không khí quá ngột ngạt, cho nên thân là cháu gái của chủ nhân bữa tiệc – bí thư Trương – cô Trương đột nhiên chuyển hướng sang tôi, cười hỏi: “Bình thường cô thích ăn gì?”
Tôi sửng sốt, không biết là cô ấy muốn cứu nguy cho cái cục diện rối tung này hay là muốn khiến tôi khó xử đây, vì thế đành trả lời qua loa cho có lệ: “Tôi cũng không đặc biệt thích ăn gì cả, bình thường thì có gì ăn nấy!”
“Tôi thấy lúc nãy cô Trần cũng ăn không ít món, chắc là rất hiểu biết về đồ ăn, không nên giấu tài như thế đâu.”
“Cái này hả?” Tôi sờ sờ cổ, rầu rầu nói: “Tôi thấy món mì tôm trứng ăn rất ngon, mỳ Khang sư phụ ăn cũng ngon. Với lại, tôi thấy nấu mì ăn ngon hơn, lúc nấu cho thêm trứng gà vào, tốt nhất là hai quả, một quả khuấy lên còn một quả để nguyên thành trứng chần nước sôi, đến lúc nước sôi mới cho thêm gia vị, cũng không nên cho nhiều quá, một chút là được rồi, thêm chút gia vị rồi nước tương. Ngon chết thôi!”
……………….
Mọi người im lặng như tờ.
Cô xem, cần gì phải bắt tôi chia sẻ kinh nghiệm chứ, tôi đã nói không cần rồi mà!
_________________