Gửi Thời Đơn Thuần Đẹp Đẽ Của Chúng Ta

Chương 32

Tôi ngây ngốc đứng một chỗ nhìn Giang Thần khoảng mười phút, lúc này, tôi đã đề nghị: "Có phải nên thay đổi phong cách khác không?",

"Em có nên thay một bộ quần áo gợi cảm không?"

"Anh nhìn em lâu như vậy em có nên thu tiền không?"

Tôi cứ hỏi mấy vấn đề này, anh lờ đi không trả lời. Cuối cùng tôi thực sự không chịu được, dậm chân nói: "Vậy cuối cùng anh đang nhìn cái gì thế?"

Anh nói: "Nhìn em đó."

"Em có gì đáng nhìn?"

Thật sự nói xong câu nói này tôi liền hối hận, vì tôi không xinh đẹp...

Giang Thần nói: "Anh cũng đang nghiên cứu xem em có gì đáng nhìn."

Tôi suy nghĩ lời nói của anh, luôn cảm thấy lời nói đó thật vô nghĩa, vì vậy tôi quyết định sau này đừng suy nghĩ về anh nữa, bản chất nội tâm bên trong luôn nghĩ lời nói của anh không có quyền.

Giang Thần nói tiếp: "Trước kia anh rất mệt mỏi hay thất vọng khi nghĩ rằng, Trần Tiểu Hi nếu ở lại thì tốt, cô ấy thật ngớ ngẩn, liếc nhìn cô một cái đã cảm thấy cuộc sống cũng chỉ có thế thôi, chẳng có gì ghê gớm đâu."

Tôi nghĩ thầm tôi mới cương quyết sau này không suy nghĩ về anh nữa, nhưng lời này có suy nghĩ thì tôi cũng thực sự không biết là cuối cùng đang khen tôi hay chê bai tôi nữa....

Thế là tôi rất thẳng thắn hỏi anh "Đây là anh đang khen em hay chê bai em đấy?"

Anh nói: "Em cảm thấy thế nào?"

Tôi bay nhào đến nằm đè trên người anh: "Anh có nói không thì bảo!" Tôi nghe được anh bị tôi đè tới kêu đau một tiếng, tôi đang cảm thấy hạnh phúc vì trọng lượng của mình. Anh cố gắng túm lấy cổ áo của tôi để kéo tôi từ trên người anh xuống, tôi siết chặt lấy, giữ lấy cổ áo của anh nói nếu anh không buông tay em cũng không buông tay đâu, trong trận này có thể thể hiện khí lực đấu tranh nên tôi thắng anh, tôi rất thoải mái.

Tôi nằm dựa vào ngực anh, nói: "Bây giờ em đang trước mặt anh, nhìn em cảm thấy rất tràn đầy sức mạnh phải không? Có phải không hay em nằm bên cạnh anh nên anh cảm thấy tồi tệ?"

Âm thanh của anh từ đỉnh đầu tôi truyền đến: "Không có, cảm thấy cũng không đến nỗi như thế."

"A!"

Tôi nhảy dựng lên bóp lấy cổ anh: "Hôm nay em nhất định phải bóp chết anh."

Anh cầm ngón tay của tôi nói: "Em vào phòng cầm chiếc gối, có thể khiến ngạt thở mà tương đối không bị mất sức."

Tôi cắn một cái trên cổ anh, anh nghiêng đầu cười nói: "Cắn vào chỗ này, động mạch chủ ở chỗ này."

...........

Giang Thuần nói với tôi rằng phẫu thuật không thành công, anh không có nói với tôi anh đối mặt với sinh mệnh mất đi như thế nào, với bệnh nhân và gia đình, đối với nước mắt làm sao cả...

Sinh mệnh và nước mắt, vì tôi là một người ngoài nghề nên trong mắt tôi việc khó khăn nhất trên thế giới là đối mặt với việc này. Nhưng anh mỗi ngày đều phải đối mắt, có lẽ đã sớm quen thuộc rồi, chỉ là tôi vẫn đau lòng, cảm thấy chúng ta vẫn nên về nhà bán khoai lang sẽ dễ dàng hơn.

Giang Thần nói đêm nay ngủ lại nhà tôi, tôi nói là tôi không có quần áo để cho anh thay đâu nha.

Anh nói trong xe anh có, để cho tôi đi lấy.

Tôi liền vui vẻ đi lấy quần áo, lúc quay lại thì Giang Thần đã tắm xong, quấn cái khăn tắm ngồi trước máy tính ăn mì tôm và xem phim Mỹ của tôi.


Tôi nhìn vào chiếc khắn quấn trên người anh đang sắp rơi ra, tôi do dự là tôi có nên phun máu mũi không, nhưng vẫn phải tưởng niệm chiếc khăn tắm mới tinh trị giá 43 nhân dân tệ...

Tôi chống nạnh làm ra vẻ kiêu ngạo: "Tại sao anh chưa có sự đồng ý của em đã tự tiện động vào đồ đạc rồi!"

Anh liếc mắt nhìn tôi: "Nếu như mắt của em không bất động nhìn vào chiếc khăn tắm thay vì nhìn anh, thì giáo huấn như vậy sẽ có sức thuyết phục hơn."

"Anh xem coi hooc-môn gì sẽ ảnh hưởng đến sự chuyển động của cầu mắt, từ đó ảnh hưởng đến tầm nhìn, cho nên đại nhân oan uổng rồi ạ."

Dù sao tôi cũng không cãi được với anh, vì vậy tôi dứt khoát chạy đi tắm, khi tắm chỉnh nhiệt độ nước cao, lúc ra khỏi phòng tắm thì nhìn vào tấm gương, cảm thấy thân thể mình hiện ra tươi non phấn hồng, vẫn rất xinh đẹp. Ở đây, tôi phải giải thích một chút, tôi không phải là tự luyến, mọi người đều nói trong tiểu thuyết nhân vật nữ chính ngôi thứ nhất soi gương cảm thán mĩ mạo đó chính là tự luyến, tôi không phải kiểu như vậy, tôi chỉ đơn thuần là thấy màu đỏ tinh khiết thì nhìn rất xinh đẹp, trong sáng. Thật sự cái này rất dễ hiểu, chi tiết xin tham khảo sinh sinh tôm luộc.

Tôi mang theo tư tưởng "Tôi rất xinh đẹp" vào phòng, Giang Thần vẫn quấn chiếc khăn tắm, chỉ là lúc này anh nằm trên giường của tôi, đọc cuốn truyện tranh.

Tôi ho một tiếng, có phần không tự nhiên nói: "Em không phải là lấy quần áo cho anh thay rồi sao? Sao lại không mặc?"

Anh lật một trang truyện, như không có gì xảy ra nói: "Dù sao cũng muốn cởi, vì sao lại phải mặc?"

Tại sao? Tôi làm sao mà biết được, vì anh muốn cởi quần áo mà tôi không cởi quần áo, sẽ không có chuyện gì đâu...

Ấy ấy ấy ấy, thật sự tôi rất xấu hổ, chỉ là xấu hổ cũng không rõ ràng lắm, mà tôi lại có thói quen xấu là phô trương thanh thế, cho nên tôi làm bộ như không có chuyện gì rồi tìm trong đống quần áo một cái quần đùi, ném cho anh nói: "Không mặc quần áo thì đừng hòng mà nằm trên giường của em"

Sau đó đến bên cạnh máy tính, tôi mở phim Mỹ xem lại từ đầu, sau đó dáng vẻ giả vờ say sưa thưởng thức. Thật sự đang diễn cái gì, có trời mới biết. Giang Thần nằm trên giường lật từng trang truyện soạt soạt, trong lòng bàn tay của tôi ra đầy mồ hôi. Trung Quốc thời cổ đại có một kiểu chết, gọi là lăng trì. Thao tác cụ thể là lấy một con dao cắt từng bộ phận của người ra, sau này tiến đến một kỹ thuật tiên tiến hơn là sử dụng lưới đánh cá để bẫy người, dùng dao để cắt thịt, kỷ lục cao nhất là cắt khoảng chừng ba nghìn nhát dao. Tôi sở dĩ nói đến lăng trì, không phải vì minh họa lại nhân loại tàn nhẫn ra sao, cũng không phải để chứng minh tổ tiên chúng tôi có nhiều kỹ thuật giết người sáng tạo, mà là muốn minh hoạ Giang Thần ở bên cạnh lật từng tờ từng tờ truyện, tôi cảm thấy áp lực giống như người dân thời xưa bị lăng trì vậy. Tôi hận vì không thể ngay lập tức bay nhào tới chỗ anh vật lộn với anh, đại loại như thế.

Video âm nhạc đã phát đến phần ba, Giang Thần nói: "Trần Tiểu Hi"

Tôi giật mình, dùng ngôn ngữ lãng mạn thật sự có chút chấn động Tôi nhấn tạm dừng, quay đầu lại nhìn anh, anh lấy tay gối đầu nằm nghiêng người đối mặt với tôi.

Tôi nói: "Gì thế?"

"Lại đây ngủ" Anh vẫy tay nói.

Tôi nhìn anh chằm chằm, anh lơ đễnh nhìn lại tôi, khóe miệng cười nhếch, hiện ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Yêu nghiệt!

Tôi nuốt nước bọt, nói: "Cái kia...Em xem xong cái này rồi ngủ, anh mệt thì ngủ trước đi."

Giang Thần không biểu lộ thái độ gì, chỉ là vẫn duy trì tư thế kia nhìn tôi cười, ánh mắt còn léo lên trần đầy buồn bã.

Thật không biết anh học được cái ánh mắt buồn kia ở đâu, trong tâm can của tôi bối rối không biết có nên đi ngủ không.

Tôi tắt máy tính, đi lại chỗ tủ quần áo lấy ra một cái gối mới ném cho anh: "Mới"

Cái gối này là món quà, để có được món quà này, tôi phải mua bột giặt với số lượng lớn....

Giang Thần tiện tay nhét gối ra sau đầu, tôi gãi gãi cổ nói: "Vậy em tắt đèn nhé?"

"Ừ"

Cả phòng tối om.


Tôi phải mò mẫm bò lên giường, nằm xuống thì nghe được.

Giang Thần cất giọng khàn khàn nói cái gì đó., tôi không nghe rõ liền hỏi lại: "Cái gì?"

"Nóng quá, không có điều hoà hay quạt à?"

Tôi lại phải đứng lên bật đèn, lấy trong ngăn tủ một cái quạt hương bồ mua được lúc đi du lịch Vân Nam, nói: "Chỉ có cái này thôi, không có điều hoa, quạt cũng hỏng luôn" (Chú thích: Quạt hương bồ là quạt tay). Tiết kiệm điện và bảo vệ môi trường.

Trong bóng tối tôi có thể nghe được âm thanh của cây quạt, tiết tấu thật thôi miên. Mắt tôi chậm rãi nhắm lại, bỗng nhiên có một làn gió mát lướt qua cổ tôi, tôi giật mình tỉnh dậy.

Giang Thần không biết từ lúc nào đã dựa vào tôi rất gần, thậm chí đầu anh đã gối lên cái gối của tôi.

Tôi khẽ động đậy: "Sao anh lại ngủ trên gối của em?"

"Nóng quá, anh không ngủ được."

"Anh nằm gần như vậy không phải càng nóng sao?"

Tay của anh ôm eo tôi, nhiệt khí từ cánh tay của anh truyền sang lưng tôi, anh nhẹ nhàng hôn lên cổ và lưng của tôi, giống như lông vũ cọ vào, lại giống như gió nhẹ lướt qua, ngứa tê tê, tôi nhịn không được hai mắt liền nhắm lại, sau đó anh dừng lại ở cổ tôi nhẹ nhàng liếm láp, tôi co rụt lại, đột nhiên trên cổ truyền lại cảm giác đau đớn do bị cắn, tôi thốt lên thành tiếng:

"Chết tiệt! Zombie à!"

Tay của anh thuận thế thò vào vạt áo ngủ của tôi, giống như mang theo điện, thiêu đốt tôi nhưng tôi cố nhịn không được run.

Tôi cố gắng luồn lách nhưng vẫn bị anh vây ở trong ngực, không trốn tránh được, khó lòng phòng bị. Anh cởi áo ngủ của tôi ra.

Lúc đó tôi rất muốn khóc nhưng không ra nước mắt, liều mạng giải thích: "Áo ngủ này của em là mở vạt áo, có khuy, có khuy..."

Vô dụng, tôi nghe được âm thanh ít nhất là hai viên cúc áo rơi xuống đất.

Nửa đêm đói nên tôi tỉnh dậy, mới nhớ đến bữa tối, bát mì tôm kia đã vào dạ dày Giang Thần rồi. Thế là nghĩ nhân dịp anh ấy ngủ lấy chân đạp cho cái, không ngờ lúc mở mắt ra thì bị giật mình, mặt của anh rất gần mặt tôi, tôi bĩu môi rồi nằm dịch ra tạo khoảng cách.

Thật sự tôi bị hù không phải là vì mặt anh to quá, mà là vì anh ngủ mà lại giơ tay cầm quạt hương bồ quạt cho tôi mát. Tôi không nhúc nhích nhìn anh, tôi muốn biết chính xác là anh đang thức hay bị mộng du

Khoảng chừng năm phút, anh đem quạt hương bồ từ tay trái đổi sang tay phải, nâng đầu tôi lên và tiếp tục quạt mát, thế là gió từ sau lưng chuyển đến đỉnh đầu. Thảo nảo tôi đang mơ một lúc thì lưng phát lạnh rồi một lúc thì đỉnh đầu phát lạnh, giống như phim kinh dị vậy.

Anh làm xong một chuỗi động tác này nhưng vẫn nhắm hai mắt, đại khái như kiểu nhắm mắt dưỡng thần.

Tôi hừ một tiếng, giả vờ vừa mới tỉnh dậy, kêu lên: "Giang Thần"

Anh dừng tay, mở mắt ra hỏi tôi: "Sao vậy?"

"Em không ăn tối, em đói bụng."

Tôi nũng nịu nói: "Anh làm bữa tối cho em ăn, anh mà không làm là lang tâm cẩu phế bại hoại." (Chú thích: Lang tâm cẩu phế: Lòng lang dạ sói)

Phát âm hai chữ "bại hoại" này tôi muốn sử dụng giọng điệu giống trong truyền thuyết búp bê ma, nhưng kỹ nghệ không thành thục, cuối cùng chỉ có thể dùng giọng mũi.

Trong bóng tối, khóe miệng của Giang Thần co giật một chút: "Dễ nói nhỉ! Đói bụng là liền đi nấu đồ ăn sao."

"Anh nấu cho em ăn đi mà....Anh cũng ăn đồ ăn của người ta....Lại còn không nấu cho em ăn...."

Tôi bĩu môi, mỗi âm tiết đều kéo dài thật dài, tôi đưa ra yêu cầu đồng thời cũng thuận tiện kiểm tra xem trình độ kháng cự buồn nôn của Giang Thần.

Trình độ kháng cự buồn nôn của anh kém hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, bởi vì anh liền đạp tôi một phát xuống giường, không phải là nhân vật nam chính và nữ chính tán tỉnh theo đuổi "Anh xấu xa quá em xấu xa quá" mà đây là kiểu đạp, mang theo cảm xúc căm ghét.

Biểu cảm này làm tôi chỉ muốn đạp xuống biển Thái Bình Dương luôn.

Anh nói: "Cút! Tự đi mà nấu mì! Nhân tiện nấu một bát cho anh."

Tôi phủi mông méo miệng khập khiễng đi nấu mì, tâm lý không ngừng tự an ủi mình, "đừng lơ đãng vì sự ôn nhu động lòng người, đừng lơ đãng vì sự ôn nhu động lòng người..."

Chú ý, đừng nên chú ý đến điểm dịu dàng....

_________________