Huyết thống nhà họ Bạch rất hỗn tạp, chẳng ông nào coi trọng việc nối dõi tông đường, vậy nên, mọi người rất bình tĩnh khi trưởng tôn nhà họ Bạch – Bạch Nhuận Trạch, come out.
Bạch Nhuận Trạch bị ép ngồi lên ghế, Bạch Ân chậm rãi bỏ găng tay, áo khoác, kính râm sang một bên, sau đó ngồi ngay ngắn ở ghế trên, bắt chéo chân, thân hình hơi nghiêng về bên phải, động tác tao nhã.
Bạch Nhuận Trạch bĩu môi, cậu cực ghét cái thái độ cao ngạo này của Bạch Ân.
“Con, muốn nói gì sao?” Bạch Ân chậm rãi nói, nhấn rõ từng chữ để Bạch Nhuận Trạch nghe hiểu được.
“Tôi nên nói gì sao?” Bạch Nhuận Trạch không hợp tác.
“Con với Evan ở bên nhau đã bao lâu?”
“Mắc mớ gì tới ông?” Bạch Nhuận Trạch trào phúng: “Ông chơi đàn ông, nhưng lại không cho tôi học theo chơi?”
Bạch Ân cho cậu một cái vả, sau đó ngồi lại lên ghế, lạnh nhạt nói: “Đầu tiên, con phải điều chỉnh thái độ, còn như thế, con nói một câu, ta vả một cái. Sau, ta là cha con, ta có khả năng sinh tồn và suy tính nhất định, dù chơi đàn ông cũng không ảnh hưởng gì tới ta, con thì chưa, vậy nên, ta có thể, hiểu không?”
“Ông lấy tư cách gì đánh tôi?” Bạch Nhuận Trạch tức lắm! Từ nhỏ cậu đã bị ông ta bạt tai, gần mười năm rồi, sao cậu vẫn bị bạt tai! Vì sao chứ?!
“Chát!”
Bạch Ân đánh xong, cười, vỗ vỗ đầu Bạch Nhuận Trạch: “Còn muốn thế nữa sao? Tám năm không gặp, ngay cả lễ phép cũng không có phải không?!”
Bạch Nhuận Trạch kìm cơn giận xuống. Cậu biết tính cách của Bạch Ân, đành rút thái độ gay gắt đi, nói: “Tôi biết, giờ ông có thể để họ buông tôi ra chứ?”
Bạch Ân gật đầu với vệ sĩ, nhóm vệ sĩ buông tay Bạch Nhuận Trạch ra, đồng thanh: “Xin lỗi, Bạch thiếu gia.”
Bạch Nhuận Trạch xoay xoay cánh tay, dịch ghế, ngồi xuống đối diện Bạch Ân.
Bạch Ân thấy vị trí ghế của Bạch Nhuận Trạch không đúng lắm, chuyển ghế theo chiều nghịch kim đồng hồ một chút, gióng thẳng hàng, rồi mới ngồi xuống.
Bạch Nhuận Trạch nhìn hành động của Bạch Ân, đỡ trán: “Cha, bệnh của ngài lại nặng thêm.”
“Bình thường, ” Bạch Ân mỉm cười: “Gần đây Evan có khỏe không?”
“Vẫn thế, bác sĩ nói dù em ấy có sống được tới 80 tuổi, chỉ số thông minh cùng lắm cũng không vượt qua 8 tuổi.” Bạch Nhuận Trạch nhún vai: “Con thấy thế cũng tốt lắm rồi, a, em ấy học được cách dùng máy tính, không dễ đâu.”
“Con dạy?”
“Đương nhiên.” Bạch Nhuận Trạch tự hào.
“Xem ra mối quan hệ của hai đứa không tồi. Vậy con có thể cho ta biết, nó có chỗ nào đặc biệt, khiến con cam tâm tình nguyện đồng ý mối quan hệ này?”
Bạch Nhuận Trạch giơ tay: “Con muốn thanh minh, con với em ấy không phải người yêu.”
Hai bàn tay đang đan chéo nhau của Bạch Ân sít chặt hơn, nheo mắt nhìn cậu đầy nguy hiểm: “Con định trốn tránh trách nhiệm?”
“Con nghĩ cha biết con không phải loại người đó, ” Bạch Nhuận Trạch nói: “Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, tháng trước con quyết định sang nước D học, trước lúc đó, con là người luôn chăm sóc Evan….”
Bạch Ân hỏi: “Con chăm sóc? Nhà Mertesacker đồng ý?”
Bạch Nhuận Trạch cười khổ: “Evan luôn dính lấy con. Khụ, con nghĩ, mới sang nước D hẳn sẽ rất bận, không có thời gian chăm sóc em ấy, nên đưa Evan về nhà, nhưng không hiểu sao, em ấy lại muốn tự sát, lúc họ dẫn con tới, Evan đang cầm dao, chết tiệt, ai đưa thứ đó cho em ấy chứ!” giọng nói của Bạch Nhuận Trạch trở nên nóng nảy.
Bạch Ân nói: “Kể thôi, con thả lỏng đi.”
Bạch Nhuận Trạch chậm rãi thở ra một hơi: “Xin lỗi, con chỉ là không muốn nghĩ lại. Sau, em ấy hỏi, sao con lại vứt bỏ em ấy, hỏi con có thích em ấy không, đương nhiên con phải chiều ý nói có. Không hiểu ai nói con với Evan là người yêu, sau rồi mẹ đưa con đến chỗ cha.”
Bạch Ân suy nghĩ một chút, nói: “Đừng trách ta nói thẳng, ta cảm thấy….Evan thích con, thích theo nghĩa yêu đương.”
Bạch Nhuận Trạch trợn tròn mắt: “Cha, chỉ số thông minh của Evan chỉ có 8 tuổi!”
“Nhưng cơ thể nó đã 15 tuổi, ” Bạch Ân nói: “Cương được là có thể gọi là đàn ông, bởi vì đã có khả năng làʍ ȶìиɦ.”
Bạch Nhuận Trạch thở dài: “Con thực hoài nghi, cha nói thế với con là có mục đích gì.”
“Không có mục đích gì, ” Bạch Ân vỗ vai Bạch Nhuận Trạch: “Cơ thể của đàn ông thích lắm, con sẽ nghiện, tin ta đi.”
Bạch Nhuận Trạch: “….”