40.
Thiếu nữ đó là Đào Tiệp, là học sinh cấp hai ở trường bên cạnh, cô vừa dẫn Trịnh Hòa tới một căn phòng vừa khóc sướt mướt, sau đó vẫn tiếp tục sướt mướt rời đi. Vệ sĩ nói: “Chiều nay cô còn đi học, ông chủ dặn tôi phải đưa cô tới lớp.”
Đào Tiệp vừa nghe, khóc càng đau đớn: “Mấy người có thể làm ăn chuyên nghiệp hơn được không? Ai đời bắt cóc xong còn trả người ta về trường.”
“Đây không phải là bắt cóc, ” vệ sĩ nói: “Chính cô từng nói, ai cho cô cái lắc tay trên tạp chí, cô sẽ đi với người đó, hiện nó đã ở trong cặp sách của cô. Đi thôi.”
Đào Tiệp ngừng khóc ngây lập tức, cô bé đuổi theo vệ sĩ, hỏi: “Là cái tôi thích đúng không? Thạch anh tím? Ôi chao, cám ơn ngài!”
Trịnh Hòa: “…”
Trịnh Hòa thật chẳng biết nói sao, cậu mở cửa thì thấy bên trong ngồi một đám người, đi qua mới thấy cả học sinh tiểu học, cậu tới thẳng tới trước mặt Bạch tiên sinh, hỏi: “Anh làm gì thế?”
Bạch tiên sinh buông ly rượu xuống, nói: “Em không thấy quen mắt sao?”
“Tròng mắt tôi sắp phọt ra ngoài rồi” Trịnh Hòa nói xong, làm động tóc móc mắt ra.
Bạch tiên sinh nhếch môi cười khẽ, nói: “Cậu ngẫm lại đi.”
“Tôi không nghĩ ra nha.” Trịnh Hòa nói.
Bạch tiên sinh vươn tay, vệ sĩ đứng sau đưa sách cho hắn, Bạch tiên sinh đưa cho Trịnh Hòa, nói: “Lật ra trang đầu tiên, cậu liền biết chuyện gì đang xảy ra.”
Trịnh Hòa nhìn qua mới rõ, đệt! Đây chẳng phải là cảnh lần đầu tiên cậu và Bạch tiên sinh gặp nhau sao!?
Cậu chỉ vào mấy đứa trẻ đang khóc lóc, và mấy vị doanh nhân thành đạt đang xanh mặt, hỏi: “Anh, anh diễn lại cảnh đó đấy à?”
Bạch tiên sinh gật đầu.
“Lại còn gật đầu! Anh gật cái gì mà gật!” Trịnh Hòa điên tiết: “Có ai như anh sao? Anh xem cái cô bé khi nãy, a, tên là Đào Tiệp phải không? Cô bé bị vệ sĩ của anh dí súng ép tới đây! Ôi trời ạ, Bạch tiên sinh, chỉ số thông minh của anh bị con gì ăn rồi phải không!”
Rất nhiều người trong phòng không hẹn mà cùng nhẹ nhàng gật đầu, hiển nhiên là, họ đều đồng ý với những lời của Trịnh Hòa.
Bạch tiên nói: “Dù sao thì cảnh này cũng xong rồi, đi theo tôi.”
“Đi đâu?” Trịnh Hòa quyết tử cũng sẽ không dời chân nửa bước, theo chiều tư duy của Bạch tiên sinh, cảnh này xong sẽ đến cảnh tiếp theo, thôi đi, cảnh sau là họ đi thuê phòng nha!!!
“Lên giường.” Bạch tiên sinh bình tĩnh nói.
Quả nhiên!
Trịnh Hòa ôm cứng lấy cây cột bên cạnh, ngồi thụp xuống sàn.
Bạch tiên sinh đi qua vỗ tóc cậu, Trịnh Hòa nói: “Đừng đụng tới tóc của tôi, rớt thì sao!”
Bạch tiên sinh nói: “Đứng lên, đi theo tôi.”
“Tôi không đi, ” Trịnh Hòa nói: “Anh điên rồi, tôi không tin anh nữa.”
“Tôi đâu có điên?” Bạch tiên sinh không giận, vẫn tươi cười vỗ tóc Trịnh Hòa.
“Tôi mới mười bảy, mười bảy tuổi, anh thì sao? Hai mươi tám phải không? Tôi nói cho anh biết, tôi thừa sức kiện anh.” Trịnh Hòa định dùng pháp luật để thuyết phục.
Bạc tiên sinh nói: “Chẳng phải em đã mộng tinh rồi sao, thế có nghĩa là em trưởng thành rồi, đứng lên.”
Trịnh Hòa nói: “Cái logic gì thế? Vậy lợn còn trưởng thành trước tôi bao nhiêu lâu! Sao anh không tìm tới nó!”
Bạch tiên sinh nghiêm túc hồi đáp: “Tôi và nó không cùng một chủng tộc.”
“A a a a!” Trịnh Hòa cảm thấy mình cũng sắp điên đến nơi, cậu không tìm được cớ gì để phản bác lại anh ta, hơn nữa anh ta còn cố tình ngụy biện, còn nói rất chững chạc. Cậu cãi tiếp: “Chúng ta đều là đàn ông! Anh còn chưa thích đàn ông mà! Tiếp cận tôi làm gì!?”
“Trong sách viết như thế.” Bạch tiên sinh tóm lấy cái cổ nhỏ nhắn của Trịnh Hòa, xách lên: “Tuy chúng ta đều là đàn ông, nhưng ít nhất thì cả hai đều là con người, tôi có thể chấp nhận được. Đi thôi.”
Vẻ mặt của Trịnh Hòa đúng kiểu: “Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn ƈúƈ ɦσα nhất khứ, bất phục hoàn.” (2)
Ngáo:
(1) Chắc là tưởng mình đẹp trai rồi nhưng lại nhận ra có người còn có người đẹp trai hơn.
(2) Đây là “Dịch thủy ca”. Hai câu này Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần – Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra ở bên bờ sông Dịch. Nguyên gốc là: Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn – Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn. Khúc cáo biệt này dùng hình ảnh gió thu tiêu điều, nước sông Hàn lạnh lẽo, để khắc họa nên sự sầu thảm của đất trời, bầu không khí thê lương, bi tráng, lột tả tình cảm dạt dào của người hát. Câu sau biểu hiện sự hiên ngang lẫm liệt của nhân vật chính (Kinh Kha), nghĩa vô phản cố, đã đi là không có ngày trở lại.
Bạn Trịnh Hòa xuyên tạc bài cáo biệt của người ta như thế này đây. Nhưng dù sao thì cũng phải chia buồn với ƈúƈ ɦσα của bạn.
41.
Hiển nhiên là Bạch tiên sinh đã chuẩn bị kỹ càng, ít nhất thì hai người lăn qua lộn lại trên giường đến hơn nửa đêm mà Trịnh Hòa không hề thấy đau.
Trịnh Hòa mệt rũ rượi, nằm bẹp trên giường không động đậy.
Bạch tiên sinh dùng khăn đã dính nước ấm, lau người cho cậu, nói: “Thể lực của em không tốt, rõ ràng người phải vận động từ đầu chí cuối là tôi, sao em lại mệt rũ thế này?”
Trong giờ phút thế này mà Trịnh Hòa còn tranh luận được: “Lực tác động lên cả hai là như nhau, anh tạo ra lực, nhưng người phải nhận những lực đó là tôi, anh thử tát một cái xem, anh thấy tay đau hay mặt đau, giống nhau sao?”
Bạch tiên sinh thấy mắt cậu díp hết lại, cũng thấy tội nghiệp, không tranh luận với cậu nữa lau sạch sẽ cho Trịnh Hòa xong, hắn sờ sờ đầu cậu, nói: “Ngủ đi, mai em có đi học không?”
Trịnh Hòa quơ cái tay Bạch tiên sinh để trên đầu mình nhưng không trúng, cậu mơ mơ màng màng đáp lại: “Ừm, có, giáo viên chủ nhiệm biến mất, chắc chắn sẽ có người hỏi tôi, đúng rồi, di động của tôi đâu?”.
“Ngủ đi, di động để mai tìm.” Hắn còn chưa kịp nhắm mắt lại đã nghe tiếng Trịnh Hòa khò khè bên cạnh, cậu ngủ từ lúc nào rồi.
Bạch tiên sinh nghiêng người nằm nhìn Trịnh Hòa, hắn không ngờ mình lại có thể làʍ ȶìиɦ với đàn ông, hơn nữa, còn cảm thấy không tệ.
Vì sao mười một năm sau, mình lại chọn cậu ấy nhỉ?
Ngón tay Bạch tiên sinh vẽ lại hình dáng khuôn mặt Trịnh Hòa trên không khí.
Không nghĩ ra, thôi vậy.
42.
Sáng hôm sau, Trịnh Hòa thức dậy trong tâm thế rất sảng khoái, cậu nhìn Bạch tiên sinh chỉ mặc độc một cái quần sịp đen, nằm cứng đơ như tiêu bản liền thò tay qua bóp mũi, hét lớn vào tai hắn: “Dậy mau!!!! Mặt trời chiếu đến mông rồi!!!”
Bạch tiên sinh giật mình sợ quá, toát cả mồ hôi lạnh.
Trịnh Hòa ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Bạch tiên sinh rất tốt tính, bị Trịnh Hòa trêu chọc như vậy vẫn không giận, hắn đưa tay nhéo mũi cậu một cái: “Mấy giờ rồi?”
“Không biết, ” Trịnh Hòa tìm thấy cái đồng hồ báo thức đáng thương ở dưới giường, cậu nhìn giờ: “6h30.”
“Sớm thế à.” Bạch tiên sinh ngáp một cái, ánh mắt hắn đờ đẫn hồi lâu, nói: “Thím Triệu chắc đã làm xong bữa sáng rồi, tôi đi rửa mặt, em cũng vệ sinh cá nhân đi.”
Trịnh Hòa thấy Bạch tiên sinh đi trong trạng thái mơ mơ màng màng liền hối hận mình gọi anh ta dậy làm gì: “Anh ngủ tiếp đi.”
“Không sao, để tôi đưa em tới trường.” Bạch tiên sinh cầm bàn chải đánh răng, nói.
“Tôi tự đi cũng được.” Trịnh Hòa bảo.
“Tôi rảnh mà, được rồi, em đừng nói nữa, không có thời gian ăn bữa sáng đâu.” Bạch tiên sinh nói, đột nhiên, hắn nhớ đến điều gì liền hỏi: “Buổi trưa mấy giờ em tan?”
“11h30.” Trịnh Hòa đáp.
“Muộn thế sao, ” Bạch tiên sinh nghĩ một hồi, nói: “Hôm nay tôi có việc ở gần trường em, tiện thể đưa đi ăn cơm trưa, em đi với tôi được không?”
“Được, ” Trịnh Hòa nói: “Lúc nào đi thì anh gọi điện cho tôi báo một tiếng.”
Trong toilet không vang lên lời đáp nào, Trịnh Hòa nghe nghe, đoán là Bạch tiên sinh đang rửa mặt liền chạy ra ngoài lấy bộ đồng phục mình đã giặt sạch ra, mặc vào.
“Trịnh Hòa.” Bạch tiên sinh nói.
Trịnh Hòa quay đầu lại, cậu đột nhiên bị nước giội vào mặt!
“Đệt! Cái gì thế, lạnh quá!”
Mặt Bạch tiên sinh vẫn còn ướt nhẹp, hắn lấy khăn mặt qua rồi nói: “Cho chừa cái thói trêu chọc người khác.”
Giờ Trịnh Hòa mới biết, không phải Bạch tiên sinh không giận, mà vì hắn ghi vào sổ nợ thôi! Cậu bực dọc nói: “Có ai như anh sao, anh là người trưởng thành rồi đó, sao chẳng chín chắn gì thế!”
Bạch tiên sinh cười nói: “Thế em thì được tùy tiện chọc ác thế chắc? Hửm?”
Trịnh Hòa mếu máo, không thèm để ý đến anh ta.
“Giận à?” Bạch tiên sinh đặt khăn mặt vào chỗ cũ, rồi đi tới hỏi.
“Anh thấy tôi giận chỗ nào chứ?” Trịnh Hòa đang so xem hôm nay phải mang gì đến lớp, sách giáo khoa nhét vào cặp hết rồi, nhưng sách bài tập thì không tài nào cho vào nổi.
Bạch tiên sinh nhìn chồng sách cao gần đển cẳng chân mình, nói: “Em phải mang nhiều sách thế sao.”
“Vâng, ” Trịnh Hòa thở dài: “Tôi đúng là rùa ngàn năm mọc thêm mai, ba năm, năm sau lúc nào cũng nặng hơn năm trước.”
Bạch tiên ính nói: “Tôi giúp em cầm đi.”
“Trường tôi không cho người nhà đi vào.” Trịnh Hòa nói.
“Không sao.” Bạch tiên sinh đáp.
“Thôi, ” nghĩ đến chuyện phải giới thiệu với đám bạn đây là ai, có quan hệ gì mới mình, lại còn chuyện tối qua mới lên giường với nhau (….), Trịnh Hòa lại thấy sốt ruột. Cậu tìm thêm một cái túi nhỏ, bỏ sách vào, xách thử, thấy không đến nỗi nặng quá mới nói: “Được rồi, thế này là được.”
“Nặng lắm.” Bạch tiên sinh vẫn muốn khuyên Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa ngắt lời, hỏi: “Bữa sáng thím Triệu nấu có gì thế?”
“Hình như là cháo.” Bạch tiên sinh sờ sờ mông Trịnh Hòa một cái, nói: “Tôi đọc thấy trong sách bảo, sau khi “làm” xong, sáng hôm sau ăn cái này mới tốt.”
Trịnh Hòa nhìn hắn bất đắc dĩ, xuống lầu.
Trước đây anh ta là thẳng thật sao? Trịnh Hòa hoài nghi.
43.
Quách tiểu mập và Tuyên Minh Minh hôm qua lo lắng cho Trịnh Hòa cả ngày mà không đợi đến cậu tới, trái lại, cô giáo chủ nhiệm vừa nhận được một cuộc gọi liền rời đi, đến tận lúc tan học cũng không quay lại. Điều này khiến hai đứa thờ phào nhẹ nhõm.
Trịnh Hòa để đống sách như hòn núi nhỏ của mình lên bàn, Tuyên Minh Minh liền chạy tới hỏi ngay tắp lự: “Sao hôm qua mày không tới?”
“Nhà tao có việc.” Trịnh Hòa bịa bừa ra một lý do, tuy hai đứa bạn đều rất tốt, nhưng có một số chuyện vẫn không thể nói ra.
“Thế thì tốt rồi.” Tuyên Minh Minh nói: “May mà hôm qua mày không tới, nhưng mà bọn tao sợ chết khϊế͙p͙.”
Trịnh Hòa lắc lắc di động: “Nhìn số tin nhắn với cuộc gọi nhỡ của bọn mày là tao biết rồi.”
“Mày biết cái gì, ” Tuyên Minh Minh kể lại: “Hôm qua mụ yêu tinh vừa vào lớp đã gọi tên mày, sau đó chỉ vào đám rác dưới chân, mụ không cho người khác dọn, bảo để dành cho mày…”
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa.” Trịnh Hòa vừa nhớ tới mặt của con mụ yêu tinh đó đã cảm thấy bực dọc: “Tao chuẩn bị để chút nữa còn lên lớp, Quách tiểu mập đâu?”
“Nó chưa tới.” Tuyên Minh Minh vừa nói xong liền thấy một thân hình mập mạp đi vào từ cửa, nó bĩu môi: “Giờ thì tới rồi.”
Thấy Trịnh Hòa, Quách tiểu mập cũng rất vui: “Tổ tông của tôi ơi, rốt cuộc mày cũng quay lại.”
“Gọi ai là tổ tông thế?” Trịnh Hòa đập cho nó một cái.
Quách tiểu mập đặt cặp xuống, ngồi xuống ghế, bắt đầu nói khuếch: “Bọn mày biết tao vừa thấy gì không? Xe XX màu đen, hai trăm vạn đấy, ngầu lòi.”
Trịnh Hòa như nghĩ ra điều gì, hỏi: “Mày nhìn thấy ở chỗ nào? Cửa trường?”
“Không, ” Quách tiểu mập nói: “Trong cái hẻm nhỏ cạnh trường, không biết nó đỗ đấy làm gì. Lúc đi qua tao còn ghé vào nhìn, nhưng trong đó có người, aiz, tiếc quá.”
“Nó đỗ bao lâu rồi?” Trịnh Hòa hỏi.
Tuyên Minh Minh cười hỏi: “Trước mày có để ý mấy cái này đâu, sao, cũng muốn chạy qua xem à?”
Trịnh Hòa cười xấu hổ, cậu không có hứng thú gì với xe, nhưng sáng nay cậu vừa ngồi trên chính chiếc xe đó nha….
Quách tiểu mập nói: “Đỗ bao lâu rồi thì tao không biết, nhưng tao đứng lại nhìn hơn mười phút mà không thấy nó khởi động gì cả.”
Trịnh Hòa thở dài, cậu đã đoán được đại khái.
Bạch tiên sinh lừa cậu rằng hôm nay anh ta có việc ở gần trường, cậu còn đang thấy lạ, với tính cách của Bạch tiên sinh, sao anh ta lại cho cậu đến trường chứ, ra là định đợi mình cả ngày.
Trịnh Hòa ngẫm lại thôi đã thấy run rẩy, hôm qua Bạch tiên sinh gần như là ép cậu lên giường, vốn hôm nay cậu cũng định tan học xong sẽ về dọn đồ đi.
Aiz…cái con người này.
Sao không để cho người ta xả hơi cho bình tĩnh lại chút chứ.
44.
Giữa trưa hôm đó, không hiểu sao Tuyên Minh Minh và Quách tiểu mập lại bỗng nhiên lên cơn, hai người nhất quyết muốn kéo Trịnh Hòa đi ăn cơm cùng.
Trịnh Hòa chối mãi không được, cuối cùng cậu định lẩn qua con hẻm, tìm Bạch tiên sinh.
Tiết cuối cùng của sáng nay là thể dục, đám học sinh tập xong liền chạy ra ngoài đi ăn cơm luôn. Bạch tiên sinh thấy Trịnh Hòa tự tới nơi này tìm mình, vẻ mặt hắn lộ ra vẻ khó lường, một lúc sau, ông mở cửa xe, đưa cho cậu một chai nước: “Đi học mệt lắm phải không?”
“Cũng bình thường.” Trịnh Hòa quạt quạt cổ áo để tạo gió, cậu nóng chết mất.
“Sao ra nhiều mồ hôi thế?” Bạch tiên sinh hỏi.
“Tiết cuối học thể dục.” Trịnh Hòa nói.
Bạch tiên sinh gật đầu, lái xe quanh bừa vào một quán đồ lạnh, Bạch tiên sinh nói: “Vậy hôm nay ăn đồ lạnh đi.”
“Ừm, anh không cần để tâm đến tôi, tôi muốn ăn gì sẽ ăn cái đó.” Trịnh Hòa nói.
A Bối không nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của hai người, còn cười hì hì xen mồm vào: “Sao Trịnh Hòa không quan tâm sáng nay Bạch tiên sinh làm việc có mệt không nha.”
Trịnh Hòa cười cười, nói nửa giả nửa thật: “Hôm nay tan học để tôi tự về, anh bảo lái xe tới là được rồi, ngày nào cũng phải bận rộn công việc, đừng để mình mệt quá.”
“Được rồi.” Bạch tiên sinh nhận ra Trịnh Hòa đã thỏa hiệp, liền không giải thích thêm: “Có việc gì cứ gọi cho tôi.”
“Yên tâm đi.” Trịnh Hòa nói: “Tôi vẫn giữ di động cẩn thận mà.”
45.
Dù hai người, mỗi người theo một ý, nhưng vẫn ra vẻ rất hòa hợp.
Trịnh Hòa biết mình không trốn được, liền ăn thả phanh, Bạch tiên sinh rất tán thưởng sự biết mình biết ta cả cậu, đợi cậu ăn xong mới lên tiếng: “Tôi có một chuyện muốn nói cho em.”
“Gì thế?” Trịnh Hòa lau miệng.
“Tôi định thành lập công ty giải trí, em qua làm thực tập sinh để trau dồi, học tập đi.” Bạch tiên sinh lại nói: “Học giỏi rồi, em muốn chọn kịch bản nào cũng được, tôi sẽ nâng đỡ hết mình, giúp em nổi tiếng.”
Trịnh Hòa nhíu mày, nói: “Giờ tôi vẫn muốn đi học.” khi nãy Bạch tiên sinh dùng từ ‘nói cho’ mà không phải ‘hỏi ý kiến’, điều này khiến Trịnh Hòa có chút không vui.
“Chẳng nhẽ em không thích lựa chọn này?” Bạch tiên sinh hỏi.
“Không phải không thích, mà là giờ tôi vẫn phải đi học, tôi còn rất nhiều ước mơ chưa hoàn thành, làm nghệ sĩ không phải điều tôi quan tâm.” Trịnh Hòa nói.
“Nhưng trong sách viết thế.” Bạch tiên sinh nói: “Có cần tôi cho em xem lại không?”
“Đó là chuyện tương lai!” Trịnh Hòa đáp: “Chẳng nhẽ điều mà tôi ở thời tương lai làm, giờ tôi cũng phải làm theo y hệt sao? Anh không thấy thế là không công bằng à?”
Bạch tiên sinh có chút ngạc nhiên, hắn cứ ngỡ Trịnh Hòa sẽ vui vẻ, dù sao thì, trong cuốn sách đó, Trịnh Hòa làm quen với hắn vì muốn được nổi tiếng.
Xem ra, con người thật sự sẽ thay đổi.
Hắn nói: “Thôi, là tôi nghĩ không cẩn thận, em muốn đến trường thì cứ đến trường đi, tôi để lại cho em một suất là được, lúc nào em muốn làm nghệ sĩ, cứ nói với tôi. Thế có được không?”
“Được.” Bạch tiên sinh đã hạ mình như thế, Trịnh Hòa cũng không muốn gây sự. Hơn nữa, quyền thế và địa vị của hai người cách xa nhau, chuyện quan hệ cậu còn chấp nhận được, sao không thể cho quan chuyện nhỏ nảy chứ, cậu nghĩ một chốc rồi nói: “Xin lỗi, không phải tôi không thích việc anh giúp tôi lựa chọn, chỉ là hiện giờ tôi chưa nghĩ tới việc trở thành nghệ sĩ.”
“Tôi hiểu.” Bạch tiên sinh mỉm cười nói: “Ăn thêm đi, tôi thuê phòng trên tầng rồi, chút lên đó nghỉ ngơi.”Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn mu bàn tay của Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa đột nhiên cảm thấy, từ nay về sau, có lẽ cuộc đời của mình chỉ có: được vỗ béo – bị ăn – được vỗ béo – bị ăn….
46.
Trịnh Hòa đau eo đau lưng nằm nhoài trên cái giường lớn ở khách sạn. Thấy Bạch tiên sinh mang theo vẻ mặt sáng láng rời khỏi phòng tắm, cậu hối hận sao lúc ấy không mang theo hai cái siêu bóng đèn là Quách tiểu mập và Trần Minh Minh chứ.
Đù!
Cmn Bạch Ân, đến nghỉ trưa cũng không cho tôi yên.
Trịnh Hòa lặng lẽ nhìn theo Bạch tiên sinh, nghiến răng kèn kẹt, cậu lấy di động nhìn giờ rồi thở dài sườn sượt, đứng lên, giờ nghỉ trưa của mình đi tong rồi.
“Đi tắm đi.” Bạch tiên sinh đi tới bên Trịnh Hòa, ngồi xuống bên cạnh cậu, nói.
“Mệt chết mất, tôi không muốn cử động gì cả.” Trịnh Hòa bảo.
Bạch tiên sinh nghịch nghịch đám ‘lông đầu’ ngố ngố của Trịnh Hòa, giọng điệu có chút chán ghét: “Người em toàn mồ hôi, bẩn.”
Trịnh Hòa nhìn anh ta, dằn từng tiếng: “Vốn – tôi – đâu – có – mồ – hôi!”
Bạch tiên sinh không thèm để ý đến vẻ uy hϊế͙p͙ của Trịnh Hòa, hắn cười nói: “Ra mồ hôi giúp em thải những chất độc trong cơ thể ra ngoài, đáng lẽ em phải cám ơn tôi chứ.”
“Cám ơn cái đầu nhà anh!” Trịnh Hòa mắng xong liền run rẩy đi trên hai cặp giò ngắn của mình, tiến về phía phòng lắm.
Bạch tiên sinh đi qua dìu, Trịnh Hòa đẩy ra, Bạch tiên sinh một tay túm lấy bộ vuốt nghịch ngợm của Trịnh Hòa, một tay khác ôm lấy eo cậu để cậu khỏi ngã.
“Tôi tự đi được.” Trịnh Hòa nói.
“Tôi dìu em, cẩn thận ngã.” Bạch tiên sinh nói: “Phòng tắm khá trơn.”
Trịnh Hòa nghĩ thầm, dù sao mình bị đau eo cũng là vì gã này, liền cứ thế tựa vào anh ta, không hề có chút đề phòng.
Nói thực, Trịnh Hòa còn ngây thơ lắm, đối với kẻ khốn nạn như Bạch tiên sinh thì phải thái độ lạnh lẽo như băng tuyết thì mới có thể đè được ngọn lửa *** của lão xử – nam hơn hai mươi năm này, vậy nên, trong phòng tắm, Trịnh Hòa lại đau eo, đau lưng, chân chuột rút.
47.
Cuối cùng Trịnh Hòa cũng được quay về trường, trong sự lưu luyến của Bạch tiên sinh và vẻ mặt chán ghét của mình.
Không biết trưa nay Quách tiểu mập ăn gì, mặt đỏ ửng cứ như tuyển thủ đô vật. Thấy Trịnh Hòa, thằng bé vỗ bốp một cái lên lưng cậu: “Trịnh tiểu Hòa, mày ăn cơm chưa, sao nhìn xanh xao vàng vọt thế?”
Trịnh Hòa lặng lẽ so sánh sắc mặt cậu và sắc mặt của Quách tiểu mập, giấu nhẹm cái lý do ‘suýt chút nữa tinh tẫn thân vong’, nói: “Sao hôm nay bọn mày về sớm thế, còn hai mươi phút nữa mới vào lớp mà, mày không đi chơi bóng rổ với Tuyên Minh Minh hả?”
“Có gì vui đâu mà chơi.” Tuyên Minh Minh nhào vào sau lưng Trịnh Hòa: “Trịnh Hòa, tao nói cho mày biết, có một tin xấu và một tin tốt, mày nghe cái nào?”
“Tin tốt.” Trịnh Hòa mau chóng đáp.
Tuyên Minh Minh nói: “Được rồi, tao kể tin xấu trước cho mày đi.”
Trịnh Hòa: “…”
Quách tiểu mập cướp lời Tuyên Minh Minh ngay lúc nó định công bố đáp án: “Lớp bọn mình thay giáo viên chủ nhiệm rồi, nhưng lại là thầy giáo!”
Tuyên Minh Minh đạp cho Quách tiểu mập một cước: “Tiểu mập, mày chẳng nể tao gì cả! Rõ ràng đã bảo là tao nói rồi mà!”
Trịnh Hòa bỗng nhiên nhận ra, nguyên nhân khiến chỉ số thông minh của cậu thấp hơn trục hoành của người mình thường khéo là do hai thằng đần này kéo xuống.
48.
Thầy chủ nhiệm mới rất trẻ, mang kính mắt viền vàng, vừa thấy đã biết là người nhã nhặn bại hoại.
Không biết có phải do được Bạch tiên sinh hun đúc, vừa thấy thầy, Trịnh Hòa liền cảm giác có gì đó là lạ, không rõ lắm, nhưng đại khái là không được thoải mái.
Thầy họ Tôn, mới ra trường vài năm, đứng cùng học sinh nhìn không giống thầy trò, mà giống một người anh lớn học giỏi vượt trội và đám em. Giai đẹp đến khiến đôi mắt của các nữ sinh trong lớp sáng choang, nhưng lại khiến đám nam sinh rủa thầm trong bụng.
“Hừ, cái loại ẻo lả, không biết đám nữ sinh đó hưng phấn cái gì.” Quách tiểu mập nói nhỏ với Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa thấy tầm mắt của thầy Tôn đảo qua Quách tiểu mập, nhìn Trịnh Hòa lại mỉm cười gật đầu.
Trịnh Hòa bị dọa, cậu che miệng Quách tiểu mập: “Đừng nói thế nha.”
Quách tiểu mập nhìn Trịnh Hòa đầy kỳ quái, nói tiếp: “A, này, tao mới mua trò chơi điện tử mới, mày đến nhà tao chơi không?”
Cha của Quách tiểu mập chưa từng cấm cản con mình chơi điện tử, Trịnh Hòa và Tuyên Minh Minh thường xuyên tới nhà thằng bé chơi, nhưng hôm nay, Trịnh Hòa nhớ tới lão Bạch tiên sinh khiến mình đau đầu: “Đi….Đi á? Tan học xong, tao gọi điện hỏi chút đã.”
Quách tiểu mập nói: “Ôi chao, từ lúc nào mà nhà mày lại quản ghê thế? Chuyện tốt đó, cố lên Trịnh Hòa.”
Trịnh Hòa nói: “Giờ không phải lúc nghĩ mấy cái đó, đổi người kìa.”
Tuyên Minh Minh cũng không thích giáo viên chủ nhiệm mới, thân hình của nó cũng hơi thuộc dạng ẻo lả, vậy nên tình nhân trong mộng chính là cô nàng giỏi thể dục nhất trường, cánh tay cô ấy còn có hai khối bắp đó. Nghe Quách tiểu mập rủ Trịnh Hòa tới chơi, nó cũng vội vàng nói: “Aiz, tiểu mập, mày đúng là, rủ Trịnh Hòa lại không rủ tao, tao cũng đi!”
Quách tiểu mập ghét bỏ: “Mày chơi cái gì là hỏng cái đó, tao không để mày đụng vào cái máy chơi game mới của tao đâu, hơn nữa cái đó chỉ có chế độ hai người chơi, mày đi làm gì? Uống nước trái cây?”
“Đi chứ sao, ” Tuyên Minh Minh mặt dày nói: “Tao ở cạnh bọn mày, ngồi điều hòa, uống nước trái cây, ngắm bọn mày đấu qua đấu lại, đúng là sướng.”
“Tao không rủ mày đâu.” Quách tiểu mập nói.
“Hai đứa mày đừng bỏ rơi tao chứ, anh mập à, anh Quách à, anh đẹp trai à, dẫn em đi với, em xin anh!” Tuyên Minh Minh đặt tay lên vai Quách tiểu mập, lay lay thằng bé, phát huy công lực nghịch như quỷ của mình.
“Dừng dừng dừng! Mày đứng ra chỗ khác cho tao, ôi mẹ ơi, cái thằng điên này, mày lay tao chóng mặt quá!” Quách tiểu mập hô.
Trịnh Hòa đứng bên, còn chém thêm một đao, cậu nói với Tuyên Minh Minh đầy đắc ý: “Aiz, người mới sao bằng người cũ, Tuyên Minh Minh, mày thất sủng rồi.”
“Không! Anh Quách yêu em nhất phải không? Anh à, mai sau anh phẫu thuật chuyển giới, làm vợ em đi.” Tuyên Minh Minh nói.
Quách tiểu mập cười lạnh, rung rung lớp mỡ trên người: “Mày không sợ đến lúc đó, tao đè chết mày à.”
Tuyên Minh Minh nhìn bụng Quách tiểu mập, cuối cùng đành đau lòng đi đọc truyện tranh.
Thầy Tôn đứng trên bục giảng, nhìn ba cậu nhóc ngồi cuối không thèm để ý đến mình, lại nhìn những ánh mắt sắp biến thành hình tim của mấy cô nhóc, liền cảm khái cho cuộc sống nước sôi lửa bỏng sau này của mình.
49.
Sau khi tan học, Trịnh Hòa ngoan ngoãn quay về chỗ ở của Bạch tiên sinh. Quách tiểu mập còn định nói gì, nhưng Trịnh Hòa bảo: “Lúc nào rảnh mày qua nhà tao, tao với mày chơi, hôm nay nhà tao có chút việc, mai gặp nhá.”
Nói xong, cậu bị mấy người vệ sĩ gần như đút vào xe.
Lúc xuống xe, Trịnh Hòa rất khó chịu, cậu cảm thấy mình như tù nhân, lại thấy, cái sự cho ăn cho uống của Bạch tiên sinh kỳ kỳ, giống như là nuôi thú cưng, mỗi ngày cho ra ngoài hít thở khí trời, nhưng khi chủ nhận gọi thì phải về nhà, không cần quan tâm đến điều thú cưng muốn.
Bạch tiên sinh đang ngồi ở phòng khách đọc sách, ông vẫy tay với Trịnh Hòa: “Hôm nay đi học thế nào?”
Trịnh Hòa ngẩn ra, cậu có chút cảm động, hồi còn tiểu học, mỗi lần đi học về, ông Trịnh đều hỏi cậu như thế….
“Khụ.” Trịnh Hòa ngại ngùng đáp: “Cũng bình thường.”
“Bình thường là thế nào?” Bạch tiên sinh hỏi.
“Thành tích học tập của tôi thế nào, anh có phải không biết đâu.” Trịnh Hòa nói.
Bạch tiên sinh kéo tay Trịnh Hòa, để cậu ngồi lên đùi mình, ôm lấy eo cậu: “Cần tôi mời gia sư đến dạy em không?”
“Tôi không thích học.” Trịnh Hòa buồn rầu nói: “Cũng có thể nói là, cách nghĩ của tôi và các giáo viên không giống nhau, nhất là đề lịch sử, đọc nó mà tôi cứ ngỡ đọc thiên thư, rõ ràng tôi biết đoạn sử đó, nhưng khi áp dụng vào đề thì lại chẳng biết thế nào.”
Bạch tiên sinh cũng đã đoán được nguyên nhân này. Sau khi thấy thành tích học tập của Trịnh Hòa, hắn trộm copy một bài thi của cậu, xem trong đó viết gì. Nói thực, đọc đề bài hắn cũng thấy như đang đọc thiên như, chẳng hiểu nổi dụng ý của người ra đề.
Bạch tiên sinh nói: “Vậy em định mai sau làm gì? Thành tích này không vào được mấy trường đại học trọng điểm đâu.”
“Chuyện này để sau rồi tính.” Trịnh Hòa chẳng có chút lòng cầu tiến.
Bạch tiên sinh ôm Trịnh Hòa, bỗng nhiên nở nụ cười, Trịnh Hòa nhéo nhéo tay hắn, hỏi: “Cười cái gì thế?”
“Tôi cảm thấy em rất giống tôi.” Bạch tiên sinh nói.
“Giống chỗ nào?” Trịnh Hòa nói: “Mũi, hay mắt, hay lông mày, hay miệng, anh nói xem chỗ nào giống nào.”
“Ngốc ạ, ” Bạch tiên sinh nói sang chuyện khác nói: “Trên bàn có quà tôi tặng em đó, em xem đi.”
Trịnh Hòa đã thấy từ lâu, nhưng chỉ cần Bạch tiên sinh không cho lấy, bất cứ vật dụng gì trong phòng cậu sẽ đều không đụng vào. Thấy Bạch tiên sinh không có ý định buông tay, cậu liền xoay người lấy, mở chiếc hộp thứ nhất ra, bên trong là máy chơi game. Trịnh Hòa hiểu ra, Bạch tiên sinh đã biết cuộc nói chuyện giữa mình và Quách tiểu mập hôm nay, chẳng biết nên cảm động hay tức giận vì bị theo dõi nữa, Trịnh Hòa thở dài, quay đầu lại hôn lên mặt Bạch tiên sinh: “Cám ơn, tôi thích lắm.”
“Thích thì phải hôn môi chứ.” Bạch tiên sinh hơi nhắm mắt lại, hàng mi dài như hình dáng một chiếc quạt.
Vẻ mặt của Trịnh Hòa vặn vẹo hồi lâu, cuối cùng, cậu đành hôn chụt lên miệng anh ta một cái, hằm hằm hỏi: “Được chưa?”
Cậu nhận ra không nên chiều theo ý của Bạch tiên sinh, cho voi thì lại đòi tiên.
“Xem tiếp hộp thứ hai đi.” Bạch tiên sinh nói.
Hộp thứ hai nhỏ hơn một đầu tiên một cỡ, hơi khó mở ra, lắc lắc thì thấy rất nhẹ, cậu nhìn Bạch tiên sinh, hỏi: “Cái gì thế?”
“Nhìn là biết.” Bạch tiên sinh nói.
Trịnh Hòa mở ra, cậu kinh ngạc nhìn chiếc di động bên trong: “Cho tôi à?”
“Ừm.” Bạch tiên sinh nói: “Đôi khi không liên lạc được với em, cái di động này tốt hơn cái của em một chút.”
Di động Trịnh Hòa đang dùng là cái Nokia cũ của mẹ, không thể nhắn tin, chỉ để gọi điện và xem giờ. Trịnh Hòa không biết Bạch tiên sinh phát hiện ra điều này từ bao giờ, trong thâm tâm cậu biết không thể nhận, món quà này quá đắt, nhưng lại nghĩ, tấm thân xử nam của mình bị người này cướp rồi, có thể nhận mấy món quà này.
Bạch tiên sinh nói: “Nói trước nhé, tôi mua cho em, em không nhận, tôi cũng chẳng biết xử lý thế nào đâu.”
Trịnh Hòa nhìn chiếc di động nhỏ nhắn trong tay mình, bật màn hình lên thì thấy những màu sắc rực rỡ trong đó, cậu ấp úng nói: “Sao anh lại tặng cho tôi nhiều đồ thế?”
“Muốn thì mua.” Bạch tiên sinh nói.
“Về sau đừng mua, tôi không cần.” Trịnh Hòa nói.
“Mua là việc của tôi, em chỉ cần nhận lấy là được.” Bạch tiên sinh lại thấy, mình mua đúng thứ Trịnh Hòa thích là một việc thực vui vẻ. Hắn từng nghĩ rất lâu về chuyện của mình và Trịnh Hòa, hắn nhận ra, ngoại trừ tiền, hắn gần như không có điểm nào có thể khiến Trịnh Hòa thích, a, đúng rồi, hắn còn một gương mặt ưa nhìn, tiếc rằng Trịnh Hòa không thích đàn ông, vậy nên ưu điểm này không thể trở thành lợi thế.
Trịnh Hòa nói: “Tôi không nhận đâu, “vô sự hiến ân tình, phi gian tức đạo”, tôi không có gì để anh “đạo”, vậy nên chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất thôi.”
“Cậu thông minh đấy, ” Bạch tiên sinh xoa xoa mông Trịnh Hòa, hắn dán miệng bên tai Trịnh Hòa, thì thầm: “Coi như là quà sinh nhật, cậu xem có được không?”
“Sinh nhật tôi quá nửa năm rồi, ” Trịnh Hòa cười nói: “Quà của anh hình như hơi muộn?”
“Vậy coi như là quà sinh nhật tôi, hoặc kỷ niệm quen nhau một tháng, lấy cớ gì cũng được.” Bạch tiên sinh vừa hôn vừa nhấm nháp hai má Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa thở dài, nhận lấy hai chiếc hộp.