Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 468

Khi hồi tưởng lại, luôn cảm thấy cuộc sống nhàn nhã không có gì thú vị.


Bạch tiên sinh mấy năm nay dùng mọi thủ đoạn, lặng lẽ khiến “Kho tin” đứng vững, Trịnh Hòa đợi ông nói rằng không cần mang theo vệ sĩ mỗi lần ra ngoài nữa mới dám tới công ty, yêu cầu gửi những kịch bản đang dự tính vào mail của cậu. Nhưng kịch bản tốt khó tìm, nhất là bộ phim trước Trịnh Hòa tham gia từng nhận được không thiếu giải thưởng, cậu không muốn giẫm lên vết xe đổ, quay mấy bộ phim thần tượng bại não để rồi sụp đổ danh tiếng mình khó khăn lắm mới đạt được.


Chớp mắt mà một năm đã qua, đêm giao thừa, Thành thiếu cãi nhau to với giám chế Tống chỉ vì khúc mắc: trong bánh chẻo có tiền xu hay không giận lên, anh muốn chia tay, kết quả là bị nhốt cả đêm trong WC của khách sạn.


Giám chế Tống không tìm thấy Thành thiếu, hoảng quá đành nhờ tới Trịnh Hòa. Lúc ấy, Trịnh Hòa đang nằm dưới Bạch tiên sinh ưm a, nghe tin Thành thiếu mất tích cũng sợ, năn nỉ Bạch tiên sinh tìm giúp. Bạch tiên sinh chiều lòng Trịnh Hòa, kìm nén đến độ mặt nổi gân xanh, ông bấu mông cậu làm cho xong rồi vừa tắm vòi sen vừa gọi điện, một hồi sau, tin tức được gửi đến cho giám chế Tống.


Sau rồi nghĩ lại cái chuyện tức cười này, Trịnh Hòa lại cảm khái. Con đường tình cảm của mỗi người không giống nhau. Ví như đôi của Thành thiếu, một người lão luyện tinh anh, một người là điểu ti, ăn bánh chẻo cũng cãi nhau đòi chia tay được. Cậu đăng lại chuyện này cho hội trong giới.


Bạch Nhuận Trạch tình cờ thấy được status đó, tiếng Trung của cậu không tốt lắm, tên Thành thiếu không hiểu thì bỏ qua luôn, thành ra lại ngỡ cha cậu và Trịnh Hòa vì cái bánh chẻo mà chia tay, còn gọi điện qua chúc mừng.


Năm nay Bạch Nhuận Trạch hai mươi hai, vẫn dính với Evan như trước. Trịnh Hòa và Evan lại rất thân nhau, cậu thực sự thương cậu bé có chút vấn đề về đầu óc này. Đầu này Bạch Nhuận Trạch gọi điện cho Bạch tiên sinh, đầu kia Trịnh Hòa gọi điện cho Evan, thuật lại đầy đủ những lời Bạch tiên sinh răn dạy Bạch Nhuận Trạch. Hai người vừa nói vừa cười ha hả. Thế nên, Bạch Nhuận Trạch vừa bị cha mình mắng cho một trận, cúp máy xong lại thấy đôi mắt to tròn của Evan nhìn mình trêu tức. Cậu cảm thấy bực bội không thôi.


Vốn Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh hẳn phải tới Bạch trạch mừng năm mới, nhưng năm nay lão gia tử không ở. Cố chấp nhiều năm như vậy, ông cuối cùng cũng nhận ra, chuyện của con cái không quan hệ đến mình, đến lúc nhắm mắt xuôi tay cái gì cũng không mang theo được. Vậy nên ông cùng người vẫn theo mình hơn nửa đời người – Toàn thúc, tham gia một hội leo núi của người già, hôm nay tới Thụy Sĩ, mai lại chạy sang New Zealand, năm mới lại đang nghỉ ngơi ở Hawaii không thèm quay lại.


Vốn Trịnh Hòa nghĩ, mình và Bạch tiên sinh sống với nhau hẳn sẽ có những lúc xô xát, đâu ai đoán trước được chuyện gì tương lai. Tuy nhiên, thực kỳ lạ, cậu và Bạch tiên sinh chưa từng cãi nhau. Cả hai đều không tốt tính, nhất là Bạch tiên sinh, giận lên là có gì đập đó, một tháng đổi bảy, tám cái di động. Nhưng từ khi tình cảm ổn định, Bạch tiên sinh chưa từng thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với Trịnh Hòa, những cơ bắp của ông chỉ có một tác dụng duy nhất là giúp cậu nâng đồ, hoặc khi ông ‘thèm’ mà Trịnh Hòa lại muốn xem TV thì khoe chúng ra để dụ dỗ cậu chàng tóc quăn ý chí không kiên này.


Bạch tiên sinh không phải người thích để lộ tình cảm. Nhưng ông luôn cố gắng biểu đạt tình yêu của mình với Trịnh Hòa. Vào đêm kỷ niệm năm thứ sáu kết hôn, ông viết cho cậu một bức thư tình, tuy lời lẽ giống như là bản tuyên cáo đất phong hơn là thủ thỉ tâm tình, nhưng có một câu khiến Trịnh Hòa vô cùng cảm động.


“Tôi sẽ cố chấp yêu em mãi đến thời khắc tôi lìa xa cõi đời, em là một nửa kia không thể thay thế của tôi, đôi khi, sẽ có nhiều chuyện khiến em tưởng rằng tôi đã lạnh nhạt, nhưng tôi có thể cam đoan với em rằng, chỉ cần em yêu cầu, tôi sẽ học, để thỏa mãn em.”


Trịnh Hòa đọc tới đó liền xoa xoa đôi mắt cay cay của mình, hỏi chân thành: “Vậy ông có thể học cách gấp chăn sao?
Bạch tiên sinh: “…”


Bức thư đó được Trịnh Hòa đặt ở góc phải của tấm ảnh kết hôn, nó vừa lúc ở phía sau sa lông, mỗi phần Trịnh Hòa đi qua đại sảnh đều có thể thấy được. Tuy nhiên, Bạch tiên sinh vẫn chưa biết gấp chăn.