Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 412

Chiều, hai người bận bịu xong liền về nhà. Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa đều không nhắc tới cái công ty sắp bán đấu giá của giám đốc Tống kia nữa, đầu kề đầu, tay chân quấn lấy nhau, ngủ ngon lành.


Cả hai đều mệt chết rồi. Nhất là Trịnh Hòa, Bạch tiên sinh cứ chẳng nói chẳng rằng, tuy khả năng chống sốc của cậu rất tốt, nhưng vẫn luôn phấp phỏm lo âu rằng có ngày mình bạc đầu mất. Thím Lý nghe nói hai người trở lại liền dắt díu hai con chó ầm ĩ kia tới, dọn phòng, làm bữa tối rồi mới đi.


Bạch Ân mơ mơ màng màng nghe được tiếng người đi lại dưới lầu, định mở mắt nhưng tiếng hít thở quen thuộc quanh quất bên tai khiến ông lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.


Trời chiều ngả về tây, từng khoảng mây bị nhuộm đỏ quạch, lại ánh vàng lấp lánh. Nắng rọi đỏ căn phòng, Trịnh Hòa rúc mặt vào chiếc áo ngủ rộng mở của Bạch tiên sinh. Bạch tiên sinh mơ thấy mình và bảo bối quấn lấy nhau trong bể bơi, bỗng nhiên một đám mây đen kéo tới, đứng ngay trên đỉnh đầu, vài tia chớp nhoáng lên rồi mưa ào ào phả vào mặt ông như xối guồng nước. Trịnh Hòa sợ tới mức định bò lên bờ. Bạch Ân ôm chặt lấy thắt lưng cậu không cho đi, Trịnh Hòa bắt đầu giãy dụa, xoay qua xoay lại, gương mặt cậu trắng bệch. Bạch tiên sinh thấy thế, trong tim chợt thấy mềm mại, đang định hôn cậu thì bỗng nhiên một cột sét lớn bổ xuống Trịnh Hòa. Bạch Ân cảm thấy như có thứ gì đập choang vào đầu mình, chẳng qua, bị đập đầu là đau đầu, nhưng ông giờ đau lòng, đau đến muốn chết đi. Ông lay lay mặt Trịnh Hòa, xem cậu có bị sét đánh cháy không, vừa đưa tay, Trịnh Hòa quay đầu lại, nhìn ông đầy mê mang.


Đương lúc Bạch Ân định lấy khăn mặt bọc lấy bảo bối để bơi khỏi bể thì ông tỉnh lại. Mắt ông vừa cộm vừa chua, mở ra thôi cũng thấy đau. Ông nhìn cánh tay mình, không thấy người đâu, xoay người định đứng lên thì thấy trên bụng mọc cái gì….


Nếu giờ ông đang ở trạng thái bình thường, chắc chắn sẽ đoán được ai đang giở trò. Nhưng Bạch tiên sinh vừa trải qua việc “Trịnh Hòa bị sét đánh”, đầu óc vẫn ngập trong bi thương, thế nên ông liền suy đoán rằng Trịnh Hòa đã chết, rồi ông tra cứu rất nhiều sách cổ, cuối cùng cũng tìm được cách khiến người ta sống lại. Cách đó là ăn trái tim của người nọ kèm theo mấy thứ loạn xì ngầu nào đó khác, để sinh người đó ra một lần nữa.


Bạch Ân từ ái (?) nhìn bụng mình, vén chăn lên, lộ ra gương mặt ngủ ngon lành, ửng hồng của Trịnh Hòa. Lúc này ông mới tỉnh táo, gõ gõ đầu, quyết định chút nữa phải đi uống thuốc. Ông nhẹ nhàng đặt đầu Trịnh Hòa xuống gối, sờ sờ phần ngực dính đầy nước miếng của mình, nhìn Trịnh Hòa bất đắc dĩ. Bạch tiên sinh cởi áo ngủ ra lau qua loa rồi vào phòng tắm.


Bạch Ân mới đi một lúc thì Trịnh Hòa cũng tỉnh lại. Không biết từ bao giờ, cậu đã quen với nhiệt độ cơ thể của ông, giống như cậu cũng không biết mình đem lòng yêu ông từ bao giờ. Ban đầu chỉ là vì muốn được ông đầu tư mà gắng diễn vai một bạn giường hợp ý, tuy vụ ông ‘làm’ một lần rồi bỏ rơi khiến cậu nghĩ ông thật sự quá bạc tình quả nghĩa, suýt chút nữa không diễn nổi nữa, nhưng trước giờ Trịnh Hòa vẫn rất giỏi trong việc kiểm soát hành vi của mình.


Ừm….rốt cuộc từ bao giờ nhỉ? Chẳng nhẽ thật là vì Bạch tiên sinh đẹp trai quá?
Trịnh Hòa cảm thấy mình đâu thuộc nhóm chỉ quan tâm tới bề ngoài chứ.
Cạch.


Bạch tiên sinh đẩy cửa bước ra, người ông vẫn ướt thút lút, Trịnh Hòa rút ra khăn tắm từ tủ, ném cho ông, động tác rất thành thạo: “Lau khô người mới được đi ra, ông cứ thế dễ dính bụi lắm.”


“Em tỉnh từ lúc nào thế?” Bạch tiên sinh đứng ở tấm thảm trước cửa, lau người, từng thớ cơ được nước thấm đẫm bóng loáng khiến chúng tràn ngập sức mạnh. Trịnh Hòa nằm trên giường lật mình, phơi cái bụng ra, nói: “Bạch tiên sinh, em thấy nếu có ngày ‘Hán Tân Đường’ phá sản, ông có thể đi làm người mẫu chụp bìa tạp chí hoặc huấn luyện viên thể hình.”


“Cũng được.” Bạch tiên sinh đáp.
Trịnh Hòa ngoáy ngoáy lỗ tai, cậu không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy: “Ông đồng ý thật à?”
“Sao lại không chứ?” Bạch tiên sinh quấn khăn tắm lên người, đi tới nhéo nhéo mặt Trịnh Hòa, “Chẳng phải tôi còn phải nuôi em sao.”


Trịnh Hòa bĩu môi: “Em tự kiếm tiền được mà, ok?”
Bạch tiên sinh nhún vai, bỗng nhiên nói: “Nhưng em nói cũng có lý, nếu tôi làm người mẫu chụp trang bìa, mấy kẻ thù của tôi nhất định mua hết những tạp chí đó để cười nhạo. Thế sẽ giúp tôi tăng giá trị bản thân.”


Trịnh Hòa cọ cọ lòng bàn tay ông: “Em nhận ra, ông đúng là một thương nhân, lúc nào cũng nghĩ đến kiếm tiền.”
“Tôi đã nói rồi, tôi cần tiền để nuôi em.” Bạch tiên sinh chớp chớp mắt nhìn Trịnh Hòa, hàng mi dài khiến hành động này của ông được cộng thêm kha khá điểm.


Trịnh Hào buồn cười, nghĩ thầm, Bạch tiên sinh mà đi làm người mẫu thật thì mình cũng chẳng muốn để ông đi.