Trịnh Hòa được dìu ra khỏi sân bay.
Toàn thân cậu đều dựa bào Bạch tiên sinh, nếu không phải do đeo kính râm, hơn nữa mấy tạp chí lá cải không dám viết scandal về cậu, chắc đã sớm bị nói rằng: nhờ đi theo đại gia mới được đóng phim.
“Bảo bối, tôi phải qua chỗ Bạch lão gia tử. Kiệt Tử, Trần Minh, chút hai cậu theo tôi, những người khác đưa Trịnh Hòa về căn nhà của Nhuận Trạch.” Bạch Ân nói.
Trong mắt Trần Minh lóe lên vẻ không đồng tình, Kiệt Tử nói thẳng: “Bạch tiên sinh, tuy chúng tôi biết cậu Trịnh là người quan trọng, nhưng Bạch lão gia tử cho ngài đi vào, nhưng chưa chắc đã cho đi ra. Ngài vẫn nên mang theo nhiều người chút.”
Bạch tiên sinh phất tay: “Không có việc gì, tôi hiểu rõ ông ấy. Trước giờ ông ta chỉ ngấm ngầm làm việc, quang minh chính đại thế thì không bao giờ.” Nói xong câu đó, Bạch Ân cũng đột nhiên cảm thấy quỷ dị.
Trên đường đi, Trịnh Hòa đã nghe được sự thật từ Kiệt Tử, giờ cậu nhìn Bạch tiên sinh đầy thương hại. Kẻ phàm nhân như cậu chỉ cần gặp phải chuyện của nhà họ Bạch là trí thông minh liền lui về số âm. Cậu thật chẳng thể nào hiểu nổi, nếu Bạch lão gia tử không vừa ý mình, sao lần đầu tiên gặp nhau không nói thẳng đi, đợi đến lúc cậu và Bạch tiên sinh kết hôn, nhẫn kim cương còn sáng lòe lòe trên tay mới quấy rối làm gì.
Trịnh Hòa nói: “Hay để em nói chuyện với Bạch lão gia tử, không chừng có thể khiến ông ấy hiểu về đồng tính luyến ái.”
Bạch Ân lắc đầu: “Ông ấy không kỳ thị đồng tính luyến ái, cũng không phải không thích em. Chẳng qua thấy từ ngày ở với em, tôi sống vui vẻ an nhàn quá nên muốn tôi gặp chắc rối cho ông ta vui thôi.”
Trịnh Hòa cười gượng: “Ha hả, không thể nào? Làm gì có cha nào không muốn con mình sống tốt, mà lại còn đi gây rối….” Nhìn Bạch tiên sinh, Tang Bắc, Trần Minh, Kiệt Tử, ….những người xuất thân từ nhà họ Bạch đều trầm mặc, cậu cũng dần cúi đầu không nói.
Kiệt Tử đứng ra hòa giải: “Bất hạnh là, Bạch tiên sinh gặp phải ông bố như thế. Tôi còn nhớ rõ, nhiệm vụ đầu tiên trong đời tôi là tới điều tra Bạch tiên sinh rồi mật báo cho Bạch lão gia tử, phải không?”
Bạch Ân nói: “Lần đó tôi tổn thất một toa hàng.”
Trần Minh cũng nói: “Lúc vừa tới nước C, tôi cũng thế. Bạch lão gia tử bảo tôi ám sát Bạch tiên sinh, may mà nhiệm vụ thất bại.”
Bạch tiên sinh xoa xoa ngực, Trịnh Hòa cuống lên hỏi: “Vết sẹo từ súng đó chẳng nhẽ là do Trần Minh gây ra?”
Trần Minh quay đầu sang chỗ khác.
Trong lòng Trịnh Hòa như có hàng vạn con Đà Mã rầm rầm chạy qua. (1)
Loại cha như thế, ai gặp phải đúng là xui xẻo.