Công ty của giám đốc Tống không chịu nổi áp lực, cuối cùng phải đóng cửa.
Đây là chuyện lớn của thành phố H, thậm chí của cả nước C. Công ty của giám đốc Tống cũng thuộc hạng số một số hai trong giới, bỗng nhiên chỉ vì vấn đề tài chính mà sụp đổ như thế, người thông minh đều biết đại khái chuyện gì xảy ra.
Dạo gần đây Bạch Ân cũng ít tiếng, người khác chưa liên tưởng tới ông ngay. Nhưng ngay sau đó, vụ sát nhập giữa hai công ty làm giới truyền thông bàng hoàng, báo chí rộ lên thông tin rằng một nhân vật bí ẩn đã trở thành cổ đông lớn nhất của công ty đó trước khi nó phá sản, họ đều muốn được biết ‘nhân vật bí ẩn’ ấy là thần thánh phương nào.
Ở đầu bên này, kịch bản của “28 giờ sau gặp lại” cuối cùng cũng đến tay Trịnh Hòa. Lần này là kịch bản hoàn chỉnh, những nội dung trọng điểm, đoạn viết miêu tả tâm lý nhân vật, tình tiết ngoài lề của câu chuyện cũng được thêm vào. Nhân lúc giờ còn rảnh rỗi, Trịnh Hòa bắt đầu học thuộc lời thoại, cố gắng để lúc quay có thể giảm bớt NG.
Ban ngày, Bạch tiên sinh tới đoàn phim với Trịnh Hòa, không có việc gì làm thì ngủ một giấc, hoặc đọc sách tối đến ông ngồi trong thư phòng xử lý công vụ chừng hai, ba tiếng rồi lên giường đi ngủ. Cuộc sống nhãn nhã, thoải mái vô cùng. Trịnh Hòa rất giỏi chăm sóc người khác, chăm tới độ mà ngày nào thấy cậu ông cũng không nhịn được mà ôm rồi hôn một cái, khiến cả phòng nghỉ phải đỏ mặt.
Thực ra, Bạch tiên sinh cũng biết sự an bình này chỉ là bề ngoài mà thôi. Gần đây Bạch lão gia tử đã khỏe hơn, tiếp tục công cuộc kéo con mình từ nước C sang nước Y. Ông là người cổ hủ, luôn thấy nước Y mới là gia đình của Bạch Ân, ở lại nước C chỉ là dao bầu mổ giun mà thôi.
Bạch tiên sinh không giải thích được cho Bạch lão gia tử, cũng không muốn giải thích. Hai người gặp nhau chưa nói được ba câu đã cãi vã là chuyện bình thường, có khi người kia vừa thốt ra một chữ, người còn lại đã cảm thấy đáng ghét theo bản năng. Bạch tiên sinh từng thấy rất nhiều lần rằng chén trà mình từng chạm qua, Bạch lão gia tử không thèm đụng tới. Sau đó ông rời đi, nghe nói Bạch lão gia tử rửa sạch bộ chén trà đó, cất đi, chưa từng thấy ông ta lấy ra dùng lần nữa.
Đôi khi Bạch Ân cũng nghĩ trạng thái của mình và Bạch lão gia tử rất kỳ quái, chán ghét lẫn nhau nhưng vẫn không thể nào hạ độc thủ. Tương thân tương ái nhiều năm như vậy, lần này Bạch tiên sinh mơ hồ cảm thấy, có lẽ Bạch lão gia tử muốn ra tay thật.
Không biết Kiệt Tử kiếm đâu ra một tập văn kiện và video, trong đó, Vinh thiếu cùng cậu thanh niên đang đứng đầu Hoành Tới chụm đầu vào nhau nhìn màn hình máy tính.
Kiệt Tử cảm khái: “Ông xem, nếu ngay từ đầu cậu ta đã thế thì tốt biết mấy, chúng ta đỡ phiền phức. Chúng ta đầu tư nhiều cho cậu ta thế, có lấy lại được gì đâu.”
Bạch tiên sinh nói: “Thực ra là thu được thành quả lớn đấy, ít nhất thì tôi cũng nhận ra rằng mình nên buông tha một số thứ.”
Kiệt Tử bỗng nhiên nở một nụ cười *** tà, nhỏ giọng hỏi: “Bạch tiên sinh….ông từng ‘làm’ với Vinh thiếu chưa?”
Bạch tiên sinh cũng thì thào đáp lại: “Tôi không biết….”
“Chuyện này sao ông lại không biết chứ?” Kiệt Tử sốt ruột, cứ như người không sơ múi được gì là hắn vậy, “Ông bao dưỡng Vinh thiếu chẳng phải vì chuyện đó sao? Chẳng nhẽ thằng nhãi đó không đánh đổi gì mà bỗng nhiên nhận được đồ của ông?”
Bạch tiên sinh gật đầu: “Tôi không có cảm giác với cậu ta, cậu ta lột sạch, tôi nhìn cái dáng gà luộc đó chỉ muốn cười. Sau rồi lần nào cũng vậy, tuy tôi không thích dùng cậu ta nhưng cũng không nên quăng đi, dù sao cũng là người của tôi, những chuyện cần che chở thì vẫn nên làm.”
“Cậu ta có gì đáng để che chở chứ.” Kiệt Tử khó chịu nói, “Lúc đó cậu ta đè đầu cưỡi cổ tôi đến nơi rồi, vừa thấy cái mặt đó đã muốn điên.”
Bạch tiên sinh cười cười: “Chỉ biết nói lung tung, chứ không phải do cậu ta quấn lấy Trần Minh trước mặt cậu sao. Cậu sẽ không thực sự ta tay.”