Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 393

Cuối cùng thì “28 giờ sau gặp lại” cũng khởi quay. Ngày làm lễ dâng hương, đoàn phim mời không ít người tới. Bạch tiên sinh không tiện lộ diện nên chỉ đứng ở phòng nghỉ.


Trước lúc khởi quay, các đoàn làm phim đều làm lễ dâng hương, không ai biết cầu thần nào phù hộ, hỏi đạo diễn Vương thì ông cũng chỉ đáp qua loa “Cầu cho an lòng thôi.” May mà có chị Phương hiểu biết nhiều, cô nói, tập tục này là đại lục học của Hồng Kông. Tập tục bên đó rất nhiều, việc gì cũng phải khấn tổ tiên mới làm được. Đợi đến lúc cả đoàn làm phim được phổ cập khoa học xong thì hương cũng cháy hết.


Vì một số lý do cá nhân, giờ Trịnh Hòa không tiện xuất hiện trước mắt truyền thông. Cậu đánh tiếng với chị Phương, rồi đi tìm Bạch tiên sinh, nhưng tìm mãi sao vẫn không thấy. Sốt ruột quá, Trịnh Hòa chạy quanh trường quay mấy vòng, trời mưa mà người cậu lại đầm đìa mồ hôi. May mà A Long thấy Trịnh Hòa như đang tìm cái gì, hỏi thăm, rồi nói chỗ Bạch tiên sinh đang ở cho cậu biết.


Sau khi bình tĩnh lại rồi, Trịnh Hòa mới thấy ngại. Để ý quá nên dễ cuống lên, chỉ nghĩ được phải chạy đi tìm người, lại quên rằng cậu đã cho ông chìa khóa phòng nghỉ của mình..


“Hai người đúng là ân ái.” A Long nói, “Mới không thấy nhau một lúc đã thế. Em còn nghĩ cả hai như sinh đôi ấy, suốt ngày dính lấy nhau.”
“Đi đê, chó không nói ra tiếng người.” Trịnh Hòa phụng phịu nói.


“Chậc chậc, ” A Long chậc lưỡi, “Anh đúng là, không nói thật với anh được, sự thật mất lòng, nhất là với người ‘mong manh’ như anh. Thôi, đi tìm Bạch tiên sinh nhà anh đi, nãy ông ấy còn hỏi xem lúc nào thì công việc mới xong đó.”


Trịnh Hòa lấy quyển sổ ghi lịch làm việc trong túi, lại nhận ra, từ hồi có chị Phương, cậu không còn phải ghi chép thứ này, liền hỏi: “Ai, chiều nay tôi còn việc gì không?”


“Chắc là không.” A Long nói, “Chị Phương bảo chị ấy đã kéo được cho anh một hợp đồng quảng cáo dài hạn, không biết lúc nào anh có rảnh. Chị ấy ngại nên nhờ em hỏi.”


Chị Phương luôn nghĩ Bạch tiên sinh vì Trịnh Hòa nên mới nhận mình làm việc. Vậy nên thái độ của cô với Trịnh Hòa cũng thay đổi nhiều, chuyện gì cũng phải vòng vo mới nói, cứ như sợ Trịnh Hòa nghi ngờ.


Trịnh Hòa cau mày: “Cậu hỏi tôi, tôi cũng không nói chắc chắn được. Đợi tôi hỏi Bạch tiên sinh đã, ông ấy mới là người quyết định.”
“Thế được rồi.” A Long nói, “Đúng rồi, Trịnh ca, bình thường anh gọi Bạch tiên sinh là gì?”
Trịnh Hòa giật mình: “Bạch tiên sinh nha.”


“Ngoài tên đó ra?” A Long hỏi.
Trịnh Hòa nói: “Hình như không có cách gọi khác, a, lúc giận tôi sẽ gọi thẳng ông ấy là Bạch Ân, nhưng cũng ít lắm.”
A Long học bộ dáng ‘sự thật chỉ có một’ của Conan, nói: “Anh không thấy lạ sao? Ngẫm lại xem, bình thường Bạch tiên sinh gọi anh là gì?”


Trịnh Hòa nói: “… Bảo bối.”
“Đó!” A Long vỗ tay cái đét, “Bạch tiên sinh xưng hô với anh thân mật thế, anh thì lạnh nhạt. Ai không biết còn tưởng hai người có khúc mắc gì.”
Trịnh Hòa xoa xoa mặt: “Tôi gọi quen thế rồi, không đổi được.”


“Không được cũng phải được.” A Long nói, “Vấn đề xưng hồ này rất quan trọng đối với các cặp tình nhân.”


Hôm trước Trịnh Hòa vừa bị người trên mạng mắng cái tật không quan tâm tới người bệnh, hôm nay lại bị A Long chỉ thẳng chỗ không đúng của mình. Cậu bắt đầu lo lắng bối rối, nghiêm túc kiểm điểm. Chẳng nhẽ mình tệ đến thế, sao ai cũng chỉ trích mình?