Trịnh Hòa vẫn luôn được mẹ dạy rằng: đồ của mình phải biết giấu. Lòng người dễ bị cái xấu xa dụ dỗ, nếu để người khác thấy được thứ tốt đẹp mình vất vả lắm mới đạt được, người ta sẽ muốn trộm nó đi.
Những năm qua, Trịnh Hòa từng chứng kiến rất nhiều chuyện như thế. Từ lúc cho chị Phương xem ảnh, cậu đã hối hận. Tuy Bạch tiên sinh không phải đồ vật, nhưng là người đàn ông tốt khó kiếm, Trịnh Hòa chỉ cần nghĩ tới rồi sẽ có từng nhóm, từng nhóm những bé thụ mĩ miều leo lên giường ông ấy mà đã ê ẩm, hậm hực. Cậu ghét nhất thể loại chuyện em yêu anh, anh yêu anh ấy, anh ấy yêu một anh khác gì gì đó. Hai người đàn ông yêu nhau không sao, nhưng yêu kiểu sến súa sướt mướt thì đúng là có sao.
Cậu lặng lẽ thắp nhang cho tương lai của mình, đợi được trang điểm xong liền đi chụp ảnh.
Chị Phương nhận thấy Trịnh Hòa không vui, hôm nay cô lại có việc phải quay về trung tâm thành phố nên dặn A Long mấy câu: “Cậu kín miệng vào, đừng có nói lung tung chuyện của Bạch tiên sinh cho người khác.”
A Long vâng dạ nghe lời, vốn cũng định không nói cho ai nhưng rồi lại có biến. Sau khi Trịnh Hòa và chị Phương đi rồi, cậu ở lại chuẩn bị trang phục cho ngày mai, trong lúc nghỉ ngơi, A Long đi ăn cơm chiều với mấy người bên tổ đạo cụ. Tính cậu vốn nhiệt tình nên chẳng mấy chốc liền hòa mình với họ, nhất là với cô nàng bên đội phục trang, lúc rảnh rỗi, cô ấy vẫn giúp chỉnh sửa lại đồ của Trịnh Hòa cho hoàn thiện. Trong lúc nói chuyện phiếm, cậu để lộ rằng ‘dáng người’ của Bạch tiên sinh đẹp lắm. Vừa thốt ra thế, A Long đã hối hận, thấy không ai có ý định nói tiếp liền vội ăn xong cơm, rời đi.
Cậu định gọi điện cho Trịnh Hòa, nhưng nghĩ lại, lúc trên bàn rượu, không ai tỏ vẻ gì, chắc họ tưởng mình nói bừa nên thôi, cất di động đi.
Nhưng cậu không ngờ rằng, chuyện cậu nói đêm đó lại lên mấy tạp chí lá cải.
Trịnh Hòa đang chuẩn bị đi ngủ thì bị một cuộc điện thoại khiến ngủ không yên. Cậu không ngờ là, ban ngày vừa lo không biết sau này có gặp kẻ thứ ba, kẻ thứ tư gì không thì đến tối, kẻ thứ ba đã xuất hiện, còn chính là A Long.
Mau thật đấy.
Nghe phía bên kia điện thoại nói chuyện, Trịnh Hòa càng nghĩ càng thấy chuyện này không rắc rối như họ nghĩ. Đầu tiên, Bạch tiên sinh và A Long chắc chắn không có bất kỳ thứ tình cảm kỳ lạ nào. Theo như kinh nghiệm của buổi đầu gặp gỡ, Bạch tiên sinh nhốt cậu trong phòng tắm suốt một tiếng, không tắm rửa sạch sẽ không cho ra ngoài A Long giữa hè nóng nực mà bảy, tám ngày không tắm là chuyện thường thì sao có thể lọt vào mắt ông ấy. Hơn nữa, A Long cũng không thể chịu nổi cái bệnh sạch sẽ điên khùng của Bạch tiên sinh.
Thế nên, Trịnh Hòa nghe thư ký ngoại viện của bên công ty Edward kể chuyện ‘yêu hận tình cừu giữa Bạch tiên sinh và A Long’ mà như nghe chuyện cười, còn bật loa ngoài, vẫy Bạch tiên sinh lại gần nghe cùng.
Nghe những phân tích của người ở đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt Bạch tiên sinh trở nên thâm thúy, cứ như vẻ mặt của một vị tuyệt thế cao nhân nhìn thấy một con kiến lao đến hô: “Ta muốn giết ngươi”. Trịnh Hòa đột nhiên cảm thấy, vị thư ký ngoại viện đang mải phun nước miếng tứ tung đó đúng là đáng thương, thế nên cậu cắt lời thao thao bất tuyệt của người ta, nói: “Đương sự đang ở ngay cạnh tôi này.”
Vị thư ký đó im bặt, đợi một chút mới hỏi lí nhí: “Ai thế? A Long à?”
“Không, ” Trịnh Hòa nói ra sự thật tàn khốc, “Bạch tiên sinh.”
Phía đầu kia điện thoại đứt hẳn tiếng, một lúc sau, Trịnh Hòa bật màn hình lên mới biết người ta cúp máy từ lúc nào rồi.