Hôm sau Trịnh Hòa dậy muộn, cậu cuống cuồng tìm quần áo rồi học lời thoại, mãi đến khi Bạch tiên sinh đi chạy bộ về nhắc cậu giờ quay là buổi trưa thì Trịnh Hòa mới yên lòng.
“Tới muộn chút có sao đâu, thời gian đâu cố định chứ.” Bạch tiên sinh đặt bữa sáng lên bàn.
Trịnh Hòa nói: “Ông không hiểu, ông đến trễ, cả đoàn làm phim sẽ phải đợi ông, nếu thời gian đợi quá dài, sẽ có người nói ra nói vào. Nghệ sĩ sợ điều này nhất, thanh danh quan trọng lắm đó.”
“Lắm quy tắc thật.” Bạch tiên sinh nói, “Tôi chưa từng tới công ty đúng giờ mà có ai dám nói gì đâu, khéo em nghĩ nhiều quá.”
“Thôi đi, ông là chủ tịch, là ông chủ của họ, họ dám nói gì chứ. Ông còn thường xuyên bỏ bê công việc đấy, thư ký Tang chỉ dám xin từ chức, có dám đuổi ông đi sao.” Trịnh Hòa nói.
Bạch tiên sinh gật đầu: “Tôi thấy em nói rất đúng, à, đúng rồi, thế em có muốn làm ông chủ không?”
Trịnh Hòa nhìn ông cảnh giác: “Ông lại định cho em cái gì đấy phải không?”
Bạch tiên sinh cười tủm tỉm: “Đoán đúng rồi.”
“Em không cần, ” Trịnh Hòa nói, “Em không thích mấy cái đó, em đủ tiền tiêu rồi, em rất hài lòng với hiện tại, hơn nữa, giờ mọi thứ em dùng đều tiêu tiền của ông, tính ra cũng không ít đó.”
“Vậy em sẽ nhận sính lễ chứ?” Ý của Bạch tiên sinh là 3% cổ phần BEACHER đó.
Trịnh Hòa cười nhạo: “Nghe ông nói mới nhớ, em còn chưa đưa của hồi môn cho ông nhỉ.”
Thấy Trịnh Hòa sắp vệ sinh cá nhân xong, Bạch tiên sinh bỏ cháo vào lò vi sóng hâm nóng. Trịnh Hòa sợ ông lại quên giờ, vừa ngậm bàn chải vừa nói: “Để hai phút là được rồi!”
Vốn Bạch tiên sinh hẹn bốn phút, nghe thế, ông chỉnh xuống còn hai. Rồi ông nhớ lại cách hấp đồ trước đây Trịnh Hòa dạy mình, hấp nóng bánh bao. Dọn món lên bàn xong thì cũng vừa lúc Trịnh Hòa xuống lầu
Bạch tiên sinh cười hỏi: “Ăn đồ tôi nấu, em có vui không?”
Trịnh Hòa bĩu môi: “Ngày nào em chẳng nấu cho ông.”
Bạch tiên sinh đưa tay nhéo nhéo eo cậu, Trịnh Hòa ngứa, cười cười, hôn mặt ông: “Ông nhà em đúng là giỏi làm.”
“Cám ơn.” Bạch tiên sinh hôn đáp lại.
Ăn sáng xong, Trịnh Hòa dọn dẹp nhà cửa. Cậu đuổi Bạch tiên sinh lên ghế, bảo ông đọc lời thoại của ngày hôm nay cho cậu nghe. Bạch tiên sinh đọc một câu, cậu đáp một câu, dọn xong thì kịch bản cũng đọc được bảy, tám phần. Thấy đã qua 11 giờ, cậu mang theo đồ, chuẩn bị tới trường quay.
Bạch tiên sinh cầm di động của cậu lại hỏi: “Còn muốn chụp không?”
“Chụp cái gì?”
“Hôm qua chẳng phải em muốn chụp cơ bụng của tôi sao?” Bạch tiên sinh nói.
Trịnh Hòa trợn tròn mắt: “Ông cho em chụp sao?”
“Ừm.” Bạch tiên sinh cởi chiếc áo sơ mi trắng ra, hơi gồng lên, cơ bắp hiện rõ mồn một, thậm chí còn thấy được đường gân.
Trịnh Hòa bị cái niềm vui bất ngờ này làm cho ngơ ngẩn, cậu cứ cầm di động ngớ ra một lúc, lơ ngơ chụp vài tấm, nhưng đều không hài lòng. Bạch tiên sinh không tạo dáng quê mùa như mấy người mẫu cơ bắp trên tạp chí, ông nghiêng người, tay đặt lên ghế rất thoải mái, thực tao nhã.
“Bạch tiên sinh, ông tốt với em quá.” Trịnh Hòa nịnh.
“Về sau tôi sẽ càng tốt với em nữa, được không?” Bạch Ân cười.
“Không cần, thế này là đủ rồi.” Trịnh Hòa rất biết thỏa mãn với những gì mình có.
Hôm nay Trịnh Hòa chỉ chụp poster phim nên không tốn nhiều thời gian, hơn nữa, cậu nhất định phải khoe ảnh với chị Phương. Bạch tiên sinh chỉ đỗ xe vào bãi, không theo Trịnh Hòa vào trường quay. Ông đóng cửa bật điều hòa, vô thức xoay xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay phải của mình.
Ông để Trịnh Hòa chụp mình không phải vì áy náy do nói chuyện với tình nhân cũ vào đêm hôm trước, mà vì sự xuất hiện của A Vinh khiến ông đột nhiên nhận ra, Trịnh Hòa chịu ở bên mình đúng là đáng quý.
Tiếng nhạc vang lên, Bạch tiên sinh cũng ngâm nga theo đôi câu, tiếc rằng ông không bắt kịp nhịp điệu.
Ông nhắm mắt lại, cố gắng để đầu óc trống rỗng, không nghĩ gì cả.
Con người vốn ti tiện, sao cần phải nghĩ nhiều.