Trịnh Hòa mất tích đúng lúc có buổi họp ban giám đốc định kỳ ở BEACHER.
Trợ lý Thập Tứ vội vàng đi tới, hô lên không kiêng dè một chút nào: “Bạch lão đại, chết rồi, cậu Trịnh mất tích!”
Nhóm cổ động đều từng thấy sự cung chiều đặc biệt của Bạch tiên sinh đối với Trịnh Hòa. Nghe thế, vẻ mặt họ đồng loạt đổi sắc.
Bạch Ân vô cùng bình tĩnh, hai tay đan chéo đầy tao nhã, đặt lên bàn: “Phát hiện mất tích từ lúc nào?”
Thấy Bạch tiên sinh như thế, Thập Tứ càng sợ hãi: “Mười lăm phút trước.”
“Ừm….” Bạch tiên sinh trầm ngâm hồi lâu, viết xuống một dãy số, bảo cấp dưới liên hệ với người bên kia điện thoại, vừa nhấc đầu lên thì thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm liền lạnh lùng nói, “Sao các người còn ở đây?”
Mọi người: “…”
Ngài không cho phép, ai dám đi.
Một lát sau, Bạch tiên sinh nhận ra mình sai, lạnh lùng phất tay: “Tan họp.”
Tang Bắc ngay lập tức bảo người điều khiển cho thang máy lên thẳng tầng trên, giữ nguyên đó.
Bạch tiên sinh bình tĩnh hỏi: “Biết Trịnh Hòa đang ở đâu sao?”
Thập Tứ gật đầu: “Hệ thống định vị không bị hỏng, Candy đang dẫn theo người đuổi theo, nhưng hình như chúng đi về phía này.”
Bạch tiên sinh bỗng nhiên nói: “Bảo Tang Bắc vào đi.”
Tang Bắc vội vàng đẩy cửa đi vào: “Tôi vẫn luôn ở đây, ngài tìm tôi có việc gì?”
Bạch tiên sinh nói: “Gọi Candy về, di chuyển hết mọi người trong BEACHER đi, tôi cảm thấy, có lẽ chúng sẽ tới đây.”
“Sao có thể?” Tang Bắc kinh ngạc, “Chúng đâu có ngốc, Trịnh Hòa vẫn còn trong tay chúng mà.”
Ngón tay Bạch tiên sinh vô thức gõ mặt bàn, ông nhẹ giọng nói: “Đầu tiên, tôi có dự cảm, chúng muốn Trịnh Hòa làm con tin, sự an toàn của Trịnh Hòa được đảm bảo. Tiếp theo, nhóm bắt cóc Trịnh Hòa không phải kẻ thù của tôi, nếu không, chúng đã phá hệ thống định vị trên kính Trịnh Hòa. Hiện chỉ có một người có thể khẳng định mọi dự đoán trong đầu tôi.” Ông day day huyệt Thái Dương, “Liên lạc với Trần Minh cho tôi.”
“Vâng.” Tang Bắc bấm số rồi đặt điện thoại bên cạnh Bạch tiên sinh. Bạch tiên sinh cầm lấy điện thoại, đột nhiên lại quát lên giận dữ, “Chẳng nhẽ bên cạnh cậu ấy không có ai sao? Đám vệ sĩ đâu! Bảo vệ một người cũng không xong! Cút hết cho tôi!”
Thập Tứ sợ đến mức suýt quỳ sụp xuống, hắn vội chạy tới phía sau Tang Bắc thì lại nhận ra, tay anh cũng đang run rẩy.
Cơ hồ mọi người trong BEACHER đều thầm cầu nguyện, mong Trịnh Hòa không xảy ra chuyện gì.