Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 344

Bộ phim “Oan gia ngõ hẹp” Trịnh Hòa tham gia gặp vận rủi.


Tuần công chiếu đầu tiền, số tiền vé thu được qua được ngưỡng 2000 vạn, đoàn phim chưa kịp vui mừng thì nữ chính A đã lộ scandal với vị diễn viên khách mời là siêu sao B (2). Điều nực cười là, vị siêu sao kia vẫn luôn có tin tức tình ái với một nữ diễn viên thuộc hàng Ảnh hậu là C, còn mới tuyên bố: có khả năng tháng 6 năm sau sẽ tổ chức hôn lễ.


Xong đời, không làm thì không chết, nhưng đã chết là chết cả trùm.


Fan của Ảnh hậu đầu tiên mặc kệ, chửi siêu sao, sau đó vị siêu sao đó trình bày trên weibo rằng mình và A chỉ là bạn tốt, không có quan hệ tình ái gì, báo XX chỉ muốn lấy lòng công chúng, nên đưa tin trái sự thật. Ba tiếng sau khi weibo của B được đăng, trang đầu tiên của tờ báo mạng XX xuất hiện một loạt ảnh chụp và dãy số, đáng sợ hơn là còn có hẳn ghi chép vào khách sạn.


Siêu sao B ngã đau, nữ chính A cũng trèo lên được ngai vàng ‘kẻ thứ ba’, cô ta giờ phải trốn chui trốn nhủi. Thành ra sang tuần thứ hai, “Oan gia ngõ hẹp” chỉ thu được 300 vạn tiền vé. Mọi chuyện còn chưa xong. Bởi bộ phim này cho Bạch tiên sinh đầu tư, có một ‘người trong cuộc’ để lộ: trước lúc quay phim, đạo diễn từng phàn nàn bên đầu tư tự tiện nhét quá nhiều người, hạ thấp chất lượng phim, hơn nữa, vị nhân tình được nhà đầu tư E thần bí bao dưỡng là nam.


Trịnh Hòa bị liên lụy, rơi vào trạng thái nguy hiểm. Cậu vừa mới nổi tiếng, còn chưa nhận được quảng cáo cho nhãn hàng xa xỉ nào đã bị bêu xấu. Đúng lúc này, cậu lại không có công ty, không mối quan hệ, đến người phát ngôn cũng không. Giận quá, cậu nhờ Phương tỷ lần tìm qua mấy tầng quan hệ mới đào được khởi nguồn của bài báo đó. Trịnh Hòa gọi thẳng điện thoại qua.


Bạch tiên sinh ngồi bên Trịnh Hòa xem weibo, thấy có anti chửi Trịnh Hòa thì dừng lại xem, xem xong lật trang tiếp.
“Bảo bối, em giận thế làm gì?” Bạch Ân chậm rì rì nói, “Dù sao chuyện của chúng ta sớm muộn gì cũng công bố, chi bằng cứ để họ chuẩn bị tinh thần.”


Trịnh Hòa cảm thấy có gì không ổn: “Bạch tiên sinh, ông nói thật đi, có phải trước lúc bài báo được đăng, ông đã biết nhưng không để tâm đúng không?”


Bạch tiên sinh vô tình tìm được một MV Trịnh Hòa quay từ lâu, đang xem rất tập trung, nghe Trịnh Hòa hỏi thế chỉ nói: “Bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, dạo gần đây tôi chưa tiếp xúc tới công tác. Chắc Tang Bắc biết nhưng không có ý kiến của tôi nên họ cho qua, có lẽ vì thế nên mới dò rỉ.”


“Bạch tiên sinh, rốt cục em đã hiểu vì sao ngày nào ông cũng bảo cấp dưới của mình là lũ phế vật, ” Trịnh Hòa than thở, “Loại tin như thế, vừa thấy đã biết là phải xóa ngay, sao lại để nó được đăng chứ.”
“Ảnh hưởng nhiều tới sự nghiệp của em lắm sao?” Bạch tiên sinh tháo tai nghe xuống.


Trịnh Hòa dùng cả tứ chi quặp lấy lưng Bạch tiên sinh, cằm cậu gác lên đầu ông, hai tay ôm chặt lấy cổ Bạch Ân, không nói gì.
Bạch tiên sinh xoa xoa đầu Trịnh Hòa: “Ý em là, chúng ta phải về sao?”
Trịnh Hòa vẫn không nói gì.


“Thôi, cũng được.” Bạch tiên sinh nói: “Về sau thích đi chơi lúc nào cũng được, giải quyết rắc rối của em trước đã, tôi cũng quăng lưới lâu rồi, giờ đến lúc kéo về.”
“Quăng lưới gì cơ?” Trịnh Hòa hỏi rất ngây thơ.
Bạch tiên sinh cười nói: “Đến lúc đó thì biết.”