Đất nước A xinh đẹp và dồi dào.
Nơi đây có biển xanh, cát trắng cùng với những hàng dừa. Trịnh Hòa bước xuống từ thuyền, nhìn bến đò chỉ được phép đỗ loại thuyền 200kg, lại ngơ ngác nhìn về tòa lâu đài mang cấu trúc Baroque (1) xa xa: “Đó là….nhà ông?”
Bạch Ân cảm ơn vị hầu già đưa họ đến đây, quay đầu lại nói: “Thực ra thì, tôi chỉ đến đây đúng dịp năm mới mà thôi.”
Bạch Thần Mộ đã nghe tin Bạch Ân về từ sớm, đang đứng đợi cạnh đó.
“Anh.” Bạch Thần Mộ cười nói, “Nghe nói anh kết hôn, tốt quá, ” Hắn quay về hướng Trịnh Hòa, “Tôi là Bạch Thần Mộ, gia chủ đương nhiệm, anh bảo tôi Thần Mộ là được.”
Trịnh Hòa cảm thấy gương mặt của cậu thiếu niên này xinh đẹp quá mức bình thường, cảm giác có gì đó quái quái, cậu miễn cưỡng cười đáp lễ, bắt tay hắn, sau rồi đứng yên lặng bên Bạch Ân.
Bạch Ân hỏi Bạch Thần Mộ: “Năm nay có mấy người về, trước lúc tới đây anh chưa liên lạc với ai.”
“Không chỉ riêng anh, tôi cũng chưa liên lạc, đúng rồi, Nhuận Trạch định tổ chức hôn lễ theo anh, nó hỏi tôi xem có mượn địa điểm được không, tôi nói ‘mơ đi’.” Hắn ra cười khặc khặc quái dị.
Trịnh Hòa cầm lấy tay Bạch Ân, cậu cảm thấy cái người tên Bạch Thần Mộ này thực cổ quái.
Bạch Ân không hề kiêng dè Bạch Thần Mộ, nói với cậu: “Em đừng để ý nó, nó muốn nói gì để nó nói đó, nói mệt là thôi.”
Bạch Thần Mộ gật đầu: “Đúng thế, tôi lại lên cơn, hễ thầy không ở cạnh là tôi lại thế.”
Bạch Ân trách cứ: “Em phải chú ý hơn chứ, người không phải muốn giam là giam được đâu. Em cần phải có thủ đoạn hoàn mỹ hơn.”
“Thầy không giống bất cứ ai khác, ” Bạch Thần Mộ nói, “Thầy là đồ vật của tôi, của riêng tôi, thầy ấy phải ở nơi tôi có thể khống chế.”