“Cha, ngài vĩ đại thật đấy.” Bạch Nhuận Trạch vừa chậc chậc lưỡi vừa chạy xung quanh Bạch Ân.
Bạch Ân cầm chén rượu, đang định mở miệng quở mắng thì bị Trịnh Hòa nhéo một cái, ông đành nuốt vào bụng: “Sao?”
“Cha kết hôn thật cơ đấy, con phục lắm, còn cưới người trẻ hơn mình 11 tuổi, tuổi con với tuổi cậu ấy cũng sàn sàn nhau đấy?” Bạch Nhuận Trạch cảm khái, “Mặt dày như cha, đúng là xưa nay chưa từng có, cha không biết, đấy người ta gọi là trâu già gặm cỏ non sao?”
Evan kéo Bạch Nhuận Trạch lại: “Em thấy hôn lễ của cha White (Bạch) được lắm mà, cảm giác rất hạnh phúc, chỉ cần hai người yêu nhau là được, cần gì quan tâm nhiều.”
“Ev, đừng chen lời anh, trong mắt anh, hôn lễ này đúng là rách nát tệ hại, từ MC tới nhân vật chính.” Bạch Nhuận Trạch tỏ vẻ khinh thường.
Evan cắn cắn môi, hầm hừ nói: “Anh nói chẳng thực lòng gì cả, mới nãy còn bảo sẽ tổ chức cho em một hôn lễ giống thế này, nói không giữ lời, không thèm để ý anh nữa.”
Trịnh Hòa vừa nghe tới đoạn thằng quỷ sứ Bạch Nhuận Trạch này bảo Bạch tiên sinh ‘mặt dày hiếm có’ là đã giận rồi, nghe thế liền hí hửng dắt tay Evan: “Đi qua đây, chú dẫn đi ăn đồ ngon, cháu thích ăn gì?”
Miệng Evan ngọt xớt: “Cám ơn anh, cái gì em cũng thích ăn hết á. Em là động vật ăn tạp à nha.”
Tiếng ‘anh’ này làm Trịnh Hòa khoan khoái lắm, cậu cảm thấy cậu nhóc Evan này sắp khiến trái tim mình tan chảy vì độ đáng yêu chết người đó rồi. Cậu khinh thường nhìn về phía Bạch Nhuận Trạch: “Xem người ta kìa.” Nói xong liền kéo Evan đi.
Bạch Nhuận Trạch tức lắm, Bạch Ân nhấp một ngụm rượu, cười hỏi: “Con với Evan thế nào rồi?”
“Tốt lắm.”
“Phải quan tâm nó nhiều hơn, Evan không giống người bình thường, ở bên nó phải biết kiểm soát cái tính cách của con.”
“Còn cần cha dạy sao.” Bạch Nhuận Trạch liếc nhìn Bạch Ân khinh bỉ.
“A, đúng rồi, họ nhờ ta hỏi con, mấy năm nay con đã tới viện kiểm tra chưa?” Bạch Ân hỏi.
Vẻ mặt Bạch Nhuận Trạch trở nên cổ quái: “Câu này con phải hỏi cha mới đúng, chẳng phải cha ghét nhất đi bệnh viện sao, hơn nữa bệnh của con nhẹ lắm, chỉ cần rời khỏi nhà họ Bạch, con không cần dùng thuốc.”
Bạch Ân gật đầu: “Ta cũng nghĩ thế, ta còn một khoản tài chính muốn đưa con….”
“Con không cần.” Bạch Nhuận Trạch than thở.
Bạch Ân xoa xoa đầu cậu: “Đây là thứ duy nhất người làm cha như ta có thể cho con, xem như là để nhớ lại, con nhận đi.”
Bạch Nhuận Trạch vỗ vài cái vào tay của Bạch Ân, chỉnh lại kiểu tóc bị ông làm cho lộn xộn. Bạch Ân thấy còn có mấy người phải tới chào hỏi liền rời đi, mới đi được vài bước, ông chợt nghe thấy tiếng Bạch Nhuận Trạch vang lên phía sau: “Cha, cha biết không, từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên con cảm thấy cha là cha con.”
Bạch Ân quay phắt đầu lại, Bạch Nhuận Trạch vẫy vẫy tay về phía ông, rồi rời đi.