Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 311

Thuốc ngủ bị Bạch tiên sinh bỏ vào đồ uống, Trịnh Hòa uống ngay mà không hề nghi ngờ gì.
Bạch Ân có chút áy náy khi Trịnh Hòa tỏ ra tin tưởng ông hoàn toàn như thế.


Đáng lẽ chỉ cần nửa phút là thuốc đã có tác dụng, nhưng không biết có phải do tình yêu vô bờ với đồ ăn hay không mà mãi đến khi đánh chén xong xuôi, cậu mới chịu gục.
Hai tay Bạch Ân quàng qua vai Trịnh Hòa, nhấc cậu khỏi ghế, ôm kiểu công chúa, còn tiện tắt đèn lúc sắp đi ra ngoài.


“….Hở?” DY chớp chớp mắt, “Sao đột nhiên tối thế?”
Kiệt Tử đã quen với việc này từ lâu, hắn vỗ vỗ vai D: “Nhiệm vụ bây giờ của cậu là phải ra khỏi phòng, không được cho bất cứ ai vào nhà.”
“Hay là mạch điện có vấn đề?” DY vẫn suy nghĩ vấn đề đó.


“Đó, ra rồi.” Kiệt Tử chỉ vào chiếc xe đang chậm rãi đi ra, “Bạch tiên sinh chắc đang ở trong đó, nhưng tôi khuyên cậu, đừng dại chạy đến hỏi ngài ấy đêm hôm khuya khoắt ra đường làm gì, dù ngài ấy có nhận điện thoại thì cậu cũng sẽ bị đống việc tăng ca đè cho bầm dập.”


DY rùng mình: “Cậu thử rồi à?”
Kiệt Tử nghiêm mặt nói: “Gọi anh mày là sư phụ đi.”