Trịnh Hòa ngồi chồm hổm trên đất, nghe lén cuộc trò chuyện của Bạch Nhuận Trạch và Evan, đại khái nó là thế này:
Evan: “Hức hức hức hức, lúc nào anh mới về nha?”
Bạch Nhuận Trạch: “Sớm thôi, mấy ngày nữa anh sẽ quay lại.”
Evan: “Mấy ngày nữa là mấy ngày nha? Hức hức hức.”
Bạch Nhuận Trạch: “Mấy ngày nữa là mấy ngày nữa, không lâu đâu, em ráng chờ, lúc về anh có quà cho em.”
Evan: “Em không cần quà, em muốn anh cơ, lúc nào anh mới về?”
Bạch Nhuận Trạch: “Sớm thôi, em đợi chút, thật đấy, em muốn quà gì?”
Evan: “Em không cần quà, em muốn anh, ở đây một mình thật chán chết, sao anh không dẫn em đi cùng?”
Trịnh Hòa vừa nghe vừa cười thầm, gió đêm thổi qua khiến răng cậu run lập cập.
Cậu quyết định lúc về phòng phải cùng Bạch tiên sinh học trò này. Hai đứa bé đúng là buồn nôn, cơ mà buồn nôn rất có thú.
Bạch tiên sinh chấm dứt cuộc gọi video, ra cửa không thấy Trịnh Hòa đâu, trong lòng luống cuống, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được. Ông đi quanh hành lang, nhìn ra cửa sổ tìm, rốt cuộc cũng thấy Trịnh Hòa được đang ngồi xổm bên cửa sổ, nghe lén tiếng trong phòng Bạch Nhuận Trạch.
Ông lặng lẽ đi qua, cúi người xuống, thì thầm hỏi: “Em đang làm gì thế?”
“Suỵt —” Vừa nghe giọng, Trịnh Hòa liền nhận ra Bạch tiên sinh. Cậu không quay đầu lại mà nói: “Em đang nghe lén, đừng tạo ra tiếng động.”
“Tôi giải quyết xong chuyện bên Angelina rồi.” Bạch tiên sinh không để ý đến lời của Trịnh Hòa, nói với âm lượng như thường.
“Rầm!”
Cửa sổ bị đẩy ra đầy bạo lực, Bạch Nhuận Trạch ló nửa người ra, gương mặt không giấu được sự vui vẻ: “Thật sao?”
“Đương nhiên.” Bạch Ân rất ghét có người nghi ngờ khả năng của mình.
“Cha, ngài giỏi quá! Cám ơn!” Lại ‘rầm’ thêm tiếng nữa, cậu đóng cửa sổ lại, báo tin tốt này cho Evan.
Nhìn cảnh này xong, Trịnh Hòa đưa mắt nhìn Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh mím môi cười: “Hiển nhiên là, ngay từ đầu, Bạch Nhuận Trạch đã biết em nghe lén.”