Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 298

Trịnh Hòa thấp thỏm đợi Bạch tiên sinh về.
Bạch Ân ôm lấy cậu từ phía sau, khiến cậu giật mình, vai khẽ run lên. Bạch Ân nhăn mày, vỗ nhẹ lưng Trịnh Hòa, hỏi: “Em sao thế? Sợ gì à?”
“Không sao….đứng một mình lâu quá thôi, ông đi đâu thế?” Trịnh Hòa dựa vào lòng Bạch tiên sinh.


“Nói chuyện với Bạch Nhuận Trạch một chút, nó sắp bị mẹ nó dạy ngu người rồi, còn ngây thơ ngơ ngác lắm.”
Trịnh Hòa cọ cọ vào cánh tay trần của ông, nói: “Ông yêu cầu nhiều quá, cậu ấy mới bao nhiêu tuổi chứ, em thấy thế là giỏi rồi.”
Bạch tiên sinh vẫn không hài lòng.


“Được rồi, phải rộng lượng với con mình chứ, hổ phụ vô khuyển tử mà.” Lần này, Trịnh Hòa ăn nói rất có trình độ.
Bạch tiên sinh cảm thấy thả lỏng hơn nhiều, ông ôm Trịnh Hòa, đặt cậu lên chân mình, hôn mặt cậu: “Nếu em là con tôi thì tốt, tôi chắc chắn sẽ thương em vô cùng.”


“Dùng ‘chỗ nào’ thương?” Trịnh Hòa cười, vỗ vỗ thằng nhỏ của Bạch tiên sinh, cảm thấy thứ đó giật giật trong tay mình, cậu biết mình xong đời, vội rụt lại.


“Em muốn dùng chỗ nào thì dùng chỗ đó, cam đoan sẽ không xuống giường được, nhé?” Bạch Ân híp mắt, ngậm vành tai của Trịnh Hòa vào miệng, nhẹ nhàng hút.


Trịnh Hòa cảm thấy một dòng điện tê tê truyền từ phía tai chạy sắp toàn thân, sau đó, sự sảng khoái trào lên, ngón chân cậu bất giác gập lại, ôm lấy ống quần ông: “Đừng, đây là nhà ông mà.”


Bạch Ân cười nhẹ thành tiếng: “Đúng chỗ quá, tôi còn chưa dẫn em tới phòng tôi bao giờ, hôm nay thử trong đó.”
“Đừng thế mà, nãy em thử rồi, cách âm ở đây không tốt….ngại lắm.” Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng lực kháng cự của cánh tay Trịnh Hòa đã về số 0.


Bạch Ân túm lấy eo Trịnh Hòa, cọ cọ qua lớp quần áo. Trịnh Hòa hô lên một tiếng, tay chân mềm nhũn: “Đừng! Thật mà.”


“Tôi cũng đang ‘thật’ lắm đấy. Đêm nay ở với tôi đi, được không, bảo bối.” Bạch Ân đưa lưỡi, xẹt một vòng qua cổ Trịnh Hòa. Trịnh Hòa rụt rụt cổ thì lại bị người đàn ông xoay sang một bên, cậu để lộ hầu kết và một phần xương đòn.


“Nhưng sẽ có tiếng đấy….” Trịnh Hòa bị kích thích đến độ khóe mắt chảy nước. Đối với cậu, Bạch tiên sinh còn hơn cả ma túy.


Bạch tiên sinh đẩy Trịnh Hòa lên sa lông, lục tìm trong ngăn tủ của bàn trà cuối cùng, ông tìm được một cuộn băng dính bạc, hai mắt sáng lên: “Dùng cái này, bảo bối.”
Trịnh Hòa chần chừ một hồi, cuối cùng kiên quyết gật đầu: “Được rồi.”