Bởi vì một số nguyên nhân khiến cảnh của Trịnh Hòa được quay trước, hơn nữa, do khả năng diễn xuất bùng nổ của cậu, vậy nên khoảng thời gian quay từ 4 tháng rút xuống chỉ còn 1 tháng liền over.
Trịnh Hòa nói với chú biên kịch: “Cho tôi thêm mấy cảnh được không?”
Chú biên kịch hói đầu, bụng vác cả thùng bia, ngậm điếu thuốc, nhìn Trịnh Hòa khinh thường: “Thêm cảnh? Đây là chuyện nực cười nhất tôi được nghe đấy.”
Trịnh Hòa cảm thấy, chẳng buồn cười tí nào.
Ông chú biên kịch lại hỏi: “Cậu biết làm gì? Hát? Nhảy? Kể chuyện cười?”
Trịnh Hòa gật đầu lia lịa: “Mấy cái đó tôi đều biết! Hơn nữa, cái nào cũng tinh thông!”
“Rầm!” ông chú biên kịch đập tay xuống bàn, cả căn phòng nghỉ rung lên, ông gầm gừ nói: “Cậu cho rằng chỗ này là chỗ nào? Chơi đồ hàng ở nhà trẻ mẫu giáo chắc? Mấy khả năng đó, tôi ra đường quơ được cả đống, tìm cậu làm gì! Tôi yêu cầu cậu phải giỏi tiếng của 12 nước, leo núi, cưỡi ngựa, giám định đồ cổ đều phải tinh thông! Học được hết chỗ đó, cậu mới có tư cách đòi thêm cảnh diễn ở chỗ tôi! Biết chưa? Biết rồi thì ra ngoài, rẽ phải, dọn hành lý ra khỏi đoàn làm phim đi. Hạng như cậu cũng muốn tôi viết thêm cảnh cho? Hừ!”
Trịnh Hòa ngớ ra. Trước Bạch tiên sinh còn khen biên kịch của phim này dở hơi, giờ cậu mới biết đúng thật, thần kinh có vấn đề!
Thêm cảnh diễn thôi mà, cần gì nhắc tới 12 ngoại ngữ chứ.
Trịnh Hòa tự nhận ngôn ngữ thứ hai của mình là tiếng Anh còn lắp bắp, nếu nói chuyện với người nước ngoài, cả hai đều chẳng hiểu nhau nói gì. Vậy nên, cậu lặng lẽ đi tìm người đại diện của mình, chuẩn bị về.
Cảnh cuối cùng phải quay là cảnh mưa. Cậu phải mặc độc cái áo, chạy dưới thời tiết -10 độ C. Chạy chưa tới 10 phút, mặt đã tái xanh, nhìn còn sinh động hơn thợ trang điểm tô vẽ. Sau khi quay xong, cậu bọc khăn tắm to hồi lâu vẫn thấy lạnh lẽo. Bạch Ân hình như sợ cậu rảnh quá không có việc, còn tìm thêm rắc rối cho cậu: “Thành thiếu đang bàn với nhà sản xuất về công việc sau này của em. Cậu ta bảo chúng ta đi trước. Qua đây, tôi chườm cho em.”
Bạch Ân đặt túi chườm nóng lên tay Trịnh Hòa, cởi giày cậu ra, đặt chân Trịnh Hòa lên đầu gối mình, xốc áo mình lên, cho chân cậu vào.
“Sao thế được.” Trịnh Hòa thực lăn tăn. Trong tay những người đại diện vàng đều có mấy nghệ sĩ, bởi Bạch tiên sinh dọa sợ giám đốc Tống nên lão ta mới không dám khắt khe với Trịnh Hòa, do đó, Thành thiếu chỉ phụ trách một mình cậu. Trịnh Hòa biết đầu, không biết cuối, nên vẫn cho rằng công ty muốn dồn sức bồi dưỡng mình.
“Không được chỗ nào?” Bạch Ân hỏi.
Trịnh Hòa có chút ngượng ngùng: “Em đã làm phiền anh ấy nhiều rồi, cũng đâu phải người mới, đâu cần việc gì cũng phải để anh ấy làm hộ. Anh ấy là người đại diện, chuyện nhỏ thế này, để em tự làm là được rồi.”
“Chắc chắn em sẽ không đòi được ích lợi cao nhất.” Bạch Ân nói thẳng.
“Có sao đâu, coi như biết thêm bạn mới.” Từ khi được Bạch Ân bao dưỡng, cậu cũng cậy vào đấy, không quan tâm chuyện lợi ích nữa: “Không làm phiền Thành thiếu không được sao.”
“Đó là công việc của cậu ta, bảo bối, tôi không muốn phải nhắc em tới lần thứ hai.” Bạch Ân nói.
Trịnh Hòa nhe răng: “Bạch tiên sinh, ông đúng là tư sản ác độc, lúc nào cũng công tác, công tác, có nhiều thứ quan trọng hơn mà? Cùng một công việc, nhưng họ có thể nhàn hạ hơn chứ!”
Bạch Ân nói: “Em nói đúng, vậy nên mới cần nhà quản lý sử dụng một số thủ đoạn nho nhỏ, khiến họ vừa cảm kích, mang ơn, lại kích thích được sự nhiệt tình với công việc.”
Trịnh Hòa: “…”
Hỏi: Anh ‘công’ nhà tôi nhìn vẻ ngoài rất xấu bụng, mở miệng ra nói cũng rất xấu bụng, nhưng lại rất logic, chắc chắn có thể đổi trắng thay đen, biết làm sao giờ!!!! Đợi trả lời – ing….