Lần này Trịnh Hòa cẩn thận hơn, tuy rằng hôm qua, chắc mọi người cũng lờ mờ đoán được quan hệ của mình và Bạch Ân, không dám dây vào. Nhưng cậu vẫn cẩn thận nói với mấy nhân viên thời vụ là: cứ để chỗ hôm qua Bạch Ân ngồi riêng ra cho cậu.
Vừa bước vào, Bạch Ân liền đặt đống sách xuống. Nhân viên thấy Trịnh Hòa không nói gì cũng không dám xen vào chuyện của người khác. Như Như thỉnh thoảng chạy tới đưa cà phê nóng, hay đồ ăn vặt cho Bạch Ân đều bị ông đưa cho Trịnh Hòa.
Thấy vẻ lạnh lùng của ông cùng với sự thất vọng trên gương mặt Như Như, Trịnh Hòa khoái lắm.
Trịnh Hòa tập thoại với những nghệ sĩ khác, thảo luận chủ đề và ý tưởng của bộ phim này. Đoàn làm phim mang phục trang tới, các thư ký kẹp theo bao lớn bao nhỏ, mang quần áo của nghệ sĩ qua. Trịnh Hòa phải tốn khá nhiều thời gian mới thử hết, cậu cảm thấy, trừ mấy bộ không vừa người lắm, thì quần áo rất được. Thử xong rồi, cậu dung dăng dung dẻ dắt Bạch tiên sinh về.
“Một ngày của ông bận thật đấy.” Trịnh Hòa thấy suốt dọc đường đi, Bạch Ân chỉ cắm đầu vào sách, tức giận nói: “Liếc em một cái cũng không được, cẩn thận xương cổ, đừng để mỏi – quá – gẫy nha!”
Bạch Ân khép sách lại, cười khẽ: “Học ai cái thói châm chích đấy, còn áp dụng với tôi nữa chứ, được rồi, tôi không đọc nữa, được chưa?”
“Nghe thế còn được.” Trịnh Hòa rút quyển sách trong tay Bạch Ân, quẳng ra ghế sau, hào hứng nói: “Hôm nay em không muốn về ăn, chúng ta đi xa chút đi, nghe nói ở quốc lộ X31 có một quán đồ Thái ngon lắm. Qua đó nhé!”
Từ lúc mới quen Trịnh Hòa, ông đã thấy cậu là kẻ thích ăn rồi. Những nghệ sĩ khác đi hẹn hò với kim chủ đều thích tới chỗ hàng hiệu, mua sắm đã đời mới vui. Còn với Trịnh Hòa, lúc ông hỏi muốn đi đâu, cậu bảo: “Em đói.”
Bạch Ân tìm một quán sang, hai người ăn xong, Trịnh Hòa không nói gì.
Lần hẹn hò thứ hai cũng đi ăn. Sau khi ăn xong, Trịnh Hòa lên xe ôm bụng, vẻ mặt không được vui lắm. Đang đi trên đường thì cậu bảo muốn xuống xe đi bộ về. Bạch Ân nghĩ, đã chuẩn bị tinh thần thức trắng đêm rồi, sao có thể khiến con vịt đã nướng chín còn bay đi, liền xuống theo. Trịnh Hòa chần chừ, rụt rè đi rồi lại đi, cuối cùng, cậu dừng trước một quán đồ cay Tứ Xuyên, quay đầu lại, dùng ánh mắt trông chờ nhìn Bạch tiên sinh.
“Em chưa ăn no sao?” Bạch Ân thừa nhận rằng ông đang phải nhịn cười.
“Vâng.” Trịnh Hòa xoa bụng: “Chỗ đó ăn chẳng ngon tí nào.”
Sau lần đó, Bạch Ân phát hiện ra bản chất hám ăn của Trịnh Hòa. Từ đó về sau, hễ đi cùng nhau, ông lại hỏi: “Đói không? Muốn đi ăn ở đâu?”
Trịnh Hòa chắc chắn sẽ tiếp lời ông, sau đó hai người ngọt ngào dắt nhau đi ăn.
Cách này có thể áp dụng lúc: Trịnh Hòa không vui, mà Bạch Ân lại chẳng biết dỗ thế nào.