Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 272

Đức viên được xây tại đoạn đường trung ương chưa được khai thác, mới chỉ thông với một đường cao tốc và một quốc lộ. Trịnh Hòa rà bản đồ hồi lâu mới thấy được cái sơn trangsuối nước nóng. Thế nhưng tới nơi, trước cửa treo tấm biển gỗ viết bốn chữ to, màu đỏ: nhà nghỉ suối nước nóng.


Bạch Ân hỏi: “Em chắc là ở đây sao?”
Trịnh Hòa không chắc lắm, nhưng nhìn xung quanh, thấy địa điểm đúng rồi: “Chắc là thế.”


DY đã tới từ sớm, chạy tới mở cửa xe cho Bạch Ân: “Nửa năm trước, ở đây vẫn là sơn trang suối nước nóng, nhưng kinh doanh không thuận lợi nên mới co thành nhà nghỉ. Ai nha, sao ông lại dắt chó theo thế này.”


Trịnh Hòa xấu hổ nhìn Bạch tiên sinh kéo chó ra. Vốn định đưa chó ngố tới trung tâm chăm sóc thú cưng, nhưng nó nhất quyết không chịu bước khỏi xe, cứ như biết hai người định bỏ nó ở chỗ khác. Thế nên, vừa kéo đã kêu ăng ẳng như bị ngược đãi, vừa tới nhà nghỉ thì lại ngoan, đúng là….nhỏ nhen.


“Bảo bối, em phải tới trường quay đúng không?” Bạch Ân hỏi.
“Ừm, hôm nay không bận lắm, em đi tí rồi về.”
“Thế cùng ăn trưa?” Bạch Ân đề nghị.


Trịnh Hòa đặt tay lên vai Bạch tiên sinh, hai người hôn nhau thắm thiết, mãi tới khi cảm thấy khó thở mới lưu luyến tách ra, một sợi chỉ bạc nối giữa cả hai. Bạch tiên sinh mỉm cười, ngậm lấy cái lưỡi mềm mại của Trịnh Hòa, ʍút̼ thêm hồi nữa mới chịu nhả.


“Nhớ chờ em.” Môi Trịnh Hòa sưng lên, cậu vẫy tay tạm biệt.
Bạch Ân nhìn bóng Trịnh Hòa đi xa, quay lại thấy DY đang dùng vẻ mặt như táo bón nhìn mình, liền hất hàm: “Có ý kiến gì?”
“Không, ” DY nói: “Tình cảm mặn nồng thật đấy, ha ha ha, chúc trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử.”


“Trăm năm hảo hợp thì được, còn sớm sinh quý tử….cậu thấy phương pháp sinh con trong ống nghiệm thế nào?” Bạch Ân nói.
DY sợ quá, mặt trắng bệch: “Bạch Lão đại, tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, ngài đừng tưởng thật nha, ngài còn sinh thêm đứa nữa, chắc Trạch thiếu gia lột da tôi xuống mất.”


“Cậu nói có lý.” Bạch Ân day day huyệt Thái Dương: “Nhuận Trạch mặt nào cũng tốt, nhưng hẹp hòi quá, phải chỉnh sửa ngay.”
DY thầm oán: lòng dạ Trạch thiếu gia hẹp hòi chẳng phải di truyền từ ngài sao, bao năm rồi mà Bạch lão gia tử không chữa khỏi cho ngài, ngài còn muốn chữa khỏi cho con mình?


“Cậu đang nghĩ gì thế?” Bạch Ân bỗng nhiên quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi.
DY hoảng sợ, cứ tưởng Bạch tiên sinh biết những suy nghĩ xấc xược trong đầu mình, bèn xin lỗi: “Tôi, tôi chỉ nghĩ thầm thôi! Ngài đừng để trong lòng, Bạch Lão đại, xin tha mạng!”


“Sao mà ngu thế chứ….” Bạch Ân than thở, rồi nói: “Chẳng phải lúc này cậu nên đi cất xe sao? Còn chần chừ nữa thì đừng mong có bữa sáng.”
“Dạ!” DY thở phào nhẹ nhõm, vội ôm chó ngố lên xe.
Chó ngố lên xe, cặp mắt tròn xoe, lóng lánh nhìn Bạch tiên sinh ‘gâu gâu’ hai tiếng như chào.


Bạch Ân vỗ vỗ đầu nó, thấy DY dùng ánh mắt như chó ngố, hỏi: “Cậu nhìn gì?”
“Không có gì.”
“Thế giờ cậu nên làm gì?”
DY bị Bạch Ân dọa sợ, đầu óc ngơ ngơ.


Chó ngố dùng cái chân chó của nó vỗ vỗ tay lái. Bạch Ân thấy thế, nói: “Cậu nên lái xe đi cất, chứ không phải nhìn thôi. Chó còn thông minh hơn cậu.”
DY bỗng dưng bị mắng mà không dám ho he gì, tủi thân đi.