Tiếng đồng hồ tích tắc xoay.
Bạch Ân nhìn chiếc chén trước mặt, nói “Cậu có biết, khi bán cho tôi tin tức này, chuyện gì sẽ xảy ra sao?”
“Tôi biết.” Vương Kiệt cúi đầu trả lời.
“Vậy cậu cho rằng mình có thể gánh được trách nhiệm này sao?” Bạch Ân nói thêm một câu “Cậu còn rất trẻ.”
Điều Bạch Ân hỏi, Vương Kiệt đã nghĩ đến ngay sau khi nhận được thông tin này. Y từng suy tính, rối rắm hồi lâu, nhưng mọi điều đều không quan trọng bằng được ở bên Bạch tiên sinh, y cần có một lợi thế lớn trong tay, có thế, Bạch Ân mới chú ý đến mình. Vậy nên, y cười nói: “Ngài yên tâm, tôi đã quyết định bán tin này cho ngài, thì chắc chắn sẽ không bỏ chạy giữa đường.”
Bạch Ân nhìn sâu vào y, đứng dậy và chìa tay ra: “Hợp tác vui vẻ.”
Vương Kiệt mừng như điên, y xúc động mất mấy giây rồi mới đưa tay đáp lại được: “Đúng thế, hợp tác vui vẻ.”