Trịnh Hòa cùng Bạch tiên sinh đềurất bận.
Nhưng hình thức bận của hai người hoàn toàn khác nhau. Trịnh Hòa tất tả ngược xuôi quay tiết mục, quảng cáo, rồi chuẩn bị cho bộ phim mới. Bạch Ân thì bận tìm cách hóa giải những kế sách của địch cùng với làm thế nào để ép được càng nhiều giá trị thặng dư từ cấp dưới.
Đám người đó không thể theo dõi Bạch Ân chằm chằm cả ngày, nhưng Bạch Ân quả thực cho người chạy theo mông họ 24/24. Điều này dẫn tới hậu quả, Bạch Ân càng ngày càng rảnh, còn Trịnh Hòa càng ngày càng bận.
“Em về rồi.” Trịnh Hòa hôn lên mặt Bạch Ân, cởi áo khoác rồi ngáp một cái: “Hôm nay tới xem trường quay, cảnh đẹp lắm, đợi lần sau nghỉ phép, chúng ta tới chơi được không?”
“Chỗ nào?”
“Ừm….để em nghĩ xem, Đức viên, hình như thế.” Trịnh Hòa mệt mỏi, ngồi phịch xuống tấm thảm trải sàn, gối đầu lên sa lông nghỉ ngơi.
“Gần đấy, tôi từng tới rồi.”
“Nghe bọn họ bảo còn có suối nước nóng, rất tốt cho sức khỏe. Lúc bị bệnh, ông gầy sụp đi.” Trịnh Hòa đau lòng nói: “Phải bồi bổ lại, gầy quá.”
“Đâu có.” Bạch Ân cởi áo sơ mi cho Trịnh Hòa nhìn cơ ngực mình.
Trịnh Hòa không kìm lòng nổi, dời tầm mắt xuống cơ bụng tám múi của ông, bối rối: “Bạch tiên sinh, giờ em mệt lắm, đừng dụ dỗ em được không? Em không còn sức abc nữa.”
Bạch Ân nhún vai: “Được rồi.” Khi nãy, ông quẳng bừa áo sơ mi ra một chỗ, trùng hợp thế nào lại ở phần sa lông phía sau Trịnh Hòa. Ông rướn người qua lấy áo, không lấy được, lại khiến áo rơi ra sau. Bạch tiên sinh đặt đầu gối lên ghế, duỗi tay lấy, rốt cục nhặt được áo nhưng ông lại phát hiện, ‘phần dưới’ của mình dán rất gần cằm Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa nhìn cơ bụng tám múi càng ngày càng tiến tới trước mặt mình, rốt cuộc vẫn chịu thua trước dục vọng —– cậu đưa tay, sờ sờ chúng.
Thấy động tác của Trịnh Hòa, ông cười thành tiếng. Bạch tiên sinh dịch xuống dưới, một tay cầm bàn tay Trịnh Hòa, cho vào trong quần mình, tay khác túm tóc cậu, để cậu dính sát vào rồi cọ xát cơ bụng lên mặt Trịnh Hòa.
“Bạch….Bạch tiên sinh.” Trịnh Hòa ngẩng đầu lên nhìn ông.
“Thích sao?”
“… Ưm.”
Giọng Bạch Ân trở nên khàn khàn: “Tôi có tốt với em không?”
“Tốt.” giọng Trịnh Hòa run rẩy.
“Ngoan, nào, ” hai tay Bạch Ân túm vào hõm vai Trịnh Hòa, kéo cậu lên, Trịnh Hòa quấn chặt lấy ông theo phản xạ, trái tim gõ trống uỳnh uỳnh.
“Em, em nặng lắm.” Trịnh Hòa có chút ngượng ngùng. Mỡ trên bụng cậu càng ngày càng nhiều, tuy luôn mồm nói muốn tập thể hình như vừa được nghỉ, cậu liền quên, cái này thành thói quen luôn rồi.
“Không nặng.” Bạch Ân xoa xoa phần mông mềm mại của cậu, xoay người ngồi xuống ghế, vẫn để Trịnh Hòa ôm lấy mình.
Ông thích cảm giác Trịnh Hòa chỉ có thể dựa vào mình,nó gần như một sự thỏa mãn đầy biến thái.
Hôm nay Bạch Ân đã thấy người đàn ông hôn Trịnh Hòa, một diễn viên tên Âu Dương Chí. Cậu ta trẻ, anh tuấn, hơn nữa cũng có cơ bụng tám múi.
Vốn ông chỉ định trừng phạt cậu ta chút thôi, không định gây thương tổn lên xác thịt, nhưng vừa nhìn thấy ngoại hình ấy, lòng ông nảy lên lòng ghen tị sâu sắc. Nếu ông trẻ hơn một chút, nếu ông không mắc chứng bệnh tâm thần này, ông tin mình có thể đem tới nhiều hạnh phúc hơn cho Trịnh Hòa.
Tình cảm của Bạch Ân đối với Trịnh Hòa trừ bỏ sự ‘chiếm hữu’, ‘đồng thuận’ còn có lòng ‘biết ơn’.
Ông giống như một tín đồ không quá trung thành, giờ đang liều mình đoạt lấy hi vọng duy nhất của mình, vừa khao khát sự tồn tại của cậu, lại muốn hủy diệt cậu. Ông vĩnh viễn chìm trong mâu thuẫn, ông không muốn bất cứ kẻ nào biết tình cảm mình dành cho Trịnh Hòa sâu đậm đến mức nào. Nếu Trịnh Hòa là dòng suối mát trong giữa cây rừng xanh tốt, ông chính là vũng nước lặng nhơ nhuốc, thối tha chứa đầy rong rêu.
Ông sợ khi Trịnh Hòa biết tình cảm của mình dành cho cậu không phải là yêu, mà là một thứ tình cảm khác, cậu sẽ rời khỏi ông.