Lúc này, người đang được nhắc đến – Bạch tiên sinh, đương ngồi lật xem đống ảnh chụp trong tay, nhướn mày hỏi: “Chỉ thế thôi?”
Candy âm thầm phụt ra một búng máu, nói với vẻ mặt đau khổ: “Chủ tịch, yêu cầu của ngài quá cao, lần trước chúng tôi đã điều tra Trịnh Hòa rồi, hoàn cảnh gia đình rất sạch sẽ, không có chỗ nào không bình thường.”
“Không, ” Bạch Ân lắc đầu, buông đám ảnh chụp xuống, nói: “Ý tôi là, chụp quá ít ảnh đời thường của Trịnh Hòa, không phải điều tra, ngay từ đầu cậu đã đi lạc hướng.”
Candy không tin nổi tai mình: “Ngài…ngài….” Quanh co một hồi, hắn không nói được chữ nào.
Bạch Ân không phản ứng lại, lấy ra bức ảnh Trịnh Hòa đang ngậm kem, chỉ mặc một chiếc áo lót màu trắng, nói: “Xem, tôi muốn ảnh như thế này, nhưng mà, ” ngón tay ông đặt lên vị trí áo của Trịnh Hòa trên tấm ảnh, xoa xoa: “Lộ thêm chút nữa thì tốt rồi.”
Candy cảm giác như mình là chiếc lá thu rụng, theo gió thổi bay đi cái ‘viu’.
Mấy tuần sau, mỗi lần đi tắm, Trịnh Hòa đều cảm thấy như có người đang nhìn trộm mình.