Cửa sổ ‘rầm’ một tiếng rồi vỡ vụn, Kiệt Tử bắt lấy khung cửa, nhảy vào phòng, mở ra tia hồng ngoại để điều tra, xác định trừ người trước mặt, không còn ai khác mới vác theo súng lên: “Chủ tịch, chúng tôi đã điều tra xong, những người này được sắp xếp từ trước, bên viện cũng không biết, hơn nữa, camera ở tầng hai và camera dãy nhà C, dây điện đều bị đoản mạch, hẳn là có sự chuẩn bị trước.”
Chân Bạch tiên sinh đạp lên cái xác vẫn ấm của người đàn ông, ngắm nghía hộp vuông, ánh mắt chuyên chú: “Kiệt Tử, lần này, bọn cậu sơ sót.”
Kiệt Tử cúi đầu: “Thật xin lỗi.”
Bạch Ân mở hòm, đưa thứ bên trong cho Kiệt Tử nhìn, Kiệt Tử kinh ngạc hô: “Bọn chúng cũng dám….”
“Suỵt, ” Bạch tiên sinh đặt ngón trỏ trước miệng: “Chuyện này nói ra liền không thú vị nữa, nhưng là, điều này cũng lý giải vì sao họ phải vặn chậm đồng hồ của tôi 7 phút.”
Kiệt Tử kinh hoảng: “Ngài chắc chắn?”
Bạch tiên sinh bình tĩnh nói “Đúng vậy, 2h mỗi đêm là thời điểm vệ sĩ thay ca, nếu hôm nay tôi cũng tính giờ theo đồng hồ….” ông cười lạnh: “Lúc này đã chết từ lâu.”
Kiệt Tử nghĩ mà sợ, không dám nói gì, đang lúc căn phòng trầm mặc, cửa bỗng nhiên bị mở ra, Trịnh Hòa xoa ánh mắt, đi vào “Nãy tôi nghe thấy tiếng vang, Bạch tiên sinh ngài có nghe thấy…..không?” cậu trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào thi thể trên sàn.
Kiệt Tử ‘hừ’ một tiếng, vòng ra phía sau Trịnh Hoa, cầm đao, đâm!
Thân thủ của Kiệt Tử khiến Trịnh Hòa hoảng sợ, chân cậu mềm nhũn, đổ sang một bên, may mắn thế nào lại né được đòn tấn công của Kiệt Tử, cậu té lăn xuống đất, mờ mịt nhìn bốn phía.
Bạch Ân nghiêng đầu, nói: “Trịnh Hòa, cậu đến rồi.”
Trịnh Hòa nhìn về phía Bạch tiên sinh, đột nhiên lao về phía ông: “Bạch tiên sinh, cứu tôi!”
Bạch Ân kinh ngạc, ôm lấy người nhào vào lòng mình, cảm thấy khó hiểu, gương mặt lạnh lùng như xuất hiện một vết rách.
Kiệt Tử đuổi tới, dưới ánh trăng, đoản đao lóe lên màu bạc chói mắt, nó, càng ngày càng tới gần Trịnh Hòa….
“Đợi chút.” Bạch tiên sinh bỗng nhiên nói.
Đao dừng lại, chỉ cách Trịnh Hòa mấy centimet.
Bạch tiên sinh sờ phần lưng lạnh run của Trịnh Hòa, hỏi Kiệt Tử: “Hôm nay tổng cộng có bao nhiêu người?”
“Tính cả người dưới chân ngài, tổng cộng có bảy, bốn người tại phòng bệnh, hai người ở hành lang đều bị tôi kéo vào phòng giải quyết.”
“Có người khác không?”
“Không có.” Kiệt Tử lắc đầu, giữ nguyên tư thế nãy giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu chỉ biết sợ hãi nắm chặt lấy quần áo của Bạch Ân, không chịu buông tay, cậu cảm giác được, người này sẽ không làm hại cậu.
Qua hồi lâu, Bạch Ân khoát tay: “Thu đao của cậu lại.”
Vẻ mặt Kiệt Tử âm u: “Chủ tịch, cẩn thận vẫn tốt hơn.”
“Không cần.” Bạch Ân nâng cằm Trịnh Hòa lên như làm với một con thú cưng, ông cúi xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn, đầu lưỡi quấn lấy, ʍút̼ vào.
Trịnh Hòa lại dán vào người đàn ông gần hơn nữa, khép hờ mắt, nhận lấy nụ hôn không hợp thời điểm này.
Kiệt Tử cất đao vào cổ tay áo, đứng yên tại chỗ như cây cọ tiêu, không nói gì.
Hôn xong, Bạch tiên sinh kéo đoạn chỉ bạc dính giữa hai người, thuận tay vuốt ve gương mặt cậu, ông nhìn chăm chú người này, lại nói với Kiệt Tử: “Tôi nhớ rõ cậu có mang thuốc thôi miên đúng không?”
Kiệt Tử gật đầu: “Đều mang theo.”
Trịnh Hòa nghĩ tới điều gì, đột nhiên há to miệng.
“Tốt lắm, ” Bạch Ân nói: “Tiêm cho cậu ấy một mũi, để tiềm thức cậu ấy quên chuyện tối nay, làm dược đúng không?”
Trịnh Hòa ôm chặt lấy thắt lưng Bạch tiên sinh, đau khổ cầu xin: “Không, van cầu ngài, đừng làm thế.”
Bạch tiên sinh thở dài: “Tôi chỉ là tốt cho em thôi, bảo bối, nhắm mắt lại.”
“Không! Đừng giết tôi!” Trịnh Hòa hiểu nhầm ý ông, sợ tới mức nước mắt tuôn ra.
Bạch tiên sinh khép mắt Trịnh Hòa lại.
Thứ chất lỏng không màu, theo ống tiêm, đi vào cánh tay Trịnh Hòa….
Reng reng reng reng!
Đồng hồ báo thức điên cuồng kêu gào, Trịnh Hòa còn buồn ngủ, vươn tay ra tắt nó, cậu nằm trên giường, ngáp một cái rõ ro.
“Ai ôi…” Cậu ngồi xuống, xoa nắn cánh tay và chân: “Sao đau thế nhỉ, ngủ thế nào không biết?” Vấn đề này chỉ lướt qua não cậu vài giây liền biến mất, cậu nhớ tới con đường sự nghiệp bình thản của mình trong khoảng thời gian gần đây, thở dài: “Aiz, còn hơn một tháng nữa là sẽ bị đuổi việc, hôm nay phải nhờ chị Phương tìm chỗ nâng đỡ cho mình kìa….” Cậu gãi đầu sồn sột: “Chết mất! Thôi kệ, ngủ tiếp đã!”
Nói xong, cậu lại nằm úp sấp trên giường, nặng nề chìm vào giấc mộng.
Chuyện đêm qua, giống như chỉ là một giấc mơ.