Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 162

Bạch Ân đã lên kế hoạch dẫn Trịnh Hòa đi ra ngoài, dùng cơ thể để giải nổi sầu tương tư, thế nhưng, ở thành phố H lại có rắc rối.


Trong phòng bệnh, ông dặn Trịnh Hòa đi khách sạn trước, mình và vệ sĩ dọn dẹp xong hành lý của cậu rồi đi. Bỗng nhiên, di động vang lên. Trong điện thoại, người quản lý nói qua tình huống, con của vị ‘quan’ mới tới nhậm chức ở thành phố H thuê phòng ở BEACHER, một đám thanh niên trai gái tới, chơi điên cuồng, tình cờ thế nào, bên cục cảnh sát nhận được tin, nói có người báo cáo ở đó tụ tập mại ***.


Bạch Ân nghe thế, cảm thấy việc này có chút khó giải quyết.
“Bao lâu nữa thì xe cảnh sát tới?” Bạch Ân hỏi.
Đầu bên kia hỗn loạn, rối ren, nửa phút sau mới đáp lại: “Chừng 20 phút.”


Bạch Ân ra lệnh: “Đừng hoảng, nghe đây, đừng động tới phòng của cậu công tử, tìm vài người canh cửa là được, không cần nói nguyên nhân cho họ. Bên cục cảnh sát thì gọi điện cho Vương Thư Hoa, bảo ông ta kéo dài cho tôi chừng 2 tiếng, đến lúc đó chắc tôi đã kịp quay về.”


“Vâng, tôi rõ rồi.”
Hai tháng trước, Bạch Ân đã biết vị từ trung ương đó khả năng cao sẽ được phái xuống, nhưng lúc ấy, nó chỉ là một dự đoán mơ hồ đó sau khi đọc chút ít văn kiện chứ chưa có thông tin xác thực.


Mãi tới đầu tháng này, khi cục trưởng Trương lại nhắc tới dự án ‘Khai thác Nguyên thạch’. Lần ấy, Bạch Ân còn chưa đi ra cửa đã bị ngăn lại. Tới là một người đàn ông tóc hoa râm, kẹp văn kiện, cầm tách cà phê đứng trước mặt Bạch Ân. Ông ta vừa xuất hiện liền tự giới thiệu, hai người nói chuyện hồi lâu, Bạch Ân nghĩ kẻ này hẳn là tới đưa tin. Quả nhiên, người đàn ông nhìn đồng hồ, đưa tệp văn kiện kẹp dưới nách, vỗ vỗ cánh tay Bạch Ân: “Cái này cho ông, aiz, ông bền lòng, tiền đồ vô lượng nha.”


Bạch Ân đương nhiên không tin lời hắn, bày ra nụ cười khiêm tốn giả dối cầm lấy văn kiện: “Tôi không quấy rầy ngài nữa, gặp lại sau.”
Trên xe, Bạch Ân giở vặn kiện ra, bên trong là thông tin về vị quan chức trung ương mà ông chú ý tới.


Ban đầu, Bạch Ân còn không rõ người ta đưa cái này cho mình làm gì, sau lại nghĩ, quan hệ giữa ông và cục trưởng Tống hiện tại rất khó nói, ông ta chắc chắn còn giấu thủ đoạn nào nữa. Bạch Ân đột nhiên nhẹ nhàng nói một câu kỳ lạ: “ Nhân tâm bất cổ.” Không ngờ, văn kiện tình cờ nhận được ngày đó, nay lại thành con át chủ bài của ông.


Vị quan đó họ Triệu, vợ ông cũng theo quan trường nhiềunăm, mất do tai nạn xe cộ từ mấy năm trước, trong nhà còn có cha già mắc bệnh Alzheimer và một thằng con cưng vô công rồi nghề.
Đôi khi Bạch Ân cảm thấy số phận của mình thực bi thảm, nhưng nhìn hoàn cảnh của ông ta liền ngộ ra rằng cuộc sống còn nhiều hi vọng.