Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 137

Trịnh Hòa là điển hình của việc lành sẹo quên đau.
Bác sĩ đã dặn trong khoảng thời gian này phải cẩn thận miệng vết thương, hơn nữa, bởi vì đang uống thuốc nên cần kiêng dầu mỡ, hải sản, đồ cay hoặc có hương vị quá đậm.


Vừa ngủ dậy, nhảy nhót vài cái, thấy mình gần khỏi hẳn liền quấn lấy Bạch tiên sinh đòi ăn.


Bạch Ân từng gặp rất nhiều người, đầy tham vọng có, ham tiền tài có, nhưng Trịnh Hòa đã khiến ông mở rộng tầm mắt. Suốt một khoảng thời gian dài, ông từng nghĩ, chỉ cần có người cho cậu ăn thỏa thuê, cậu sẵn sàng bán mình để báo đáp.


Kiếp trước không biết đói đến mức nào mà kiếp này ăn hăng say thế.
Những tình nhân khác đều muốn đồ xa xỉ, siêu xe, mỗi Trịnh Hòa, chỉ cần một bữa cơm là thỏa mãn.
Bạch tiên sinh đang chịu cảnh 4 -5 cái điện thoại cùng vang một lúc, không bắt xuể. Trịnh Hòa thì ngồi cạnh, mặt ngu ngu nhìn ông.


“Em không cần ngồi cạnh tôi, cứ ra ngoài chơi đi.” Bạch Ân dịu dàng khuyên nhủ.
Trịnh Hòa gật đầu, mở cửa rồi nhưng vẫn lưu luyến nhìn lại, hỏi: “Bạch tiên sinh, ngài bận tới bao giờ mới xong?”
“Sao thế?” Bạch Ân che điện thoại lại.


Trịnh Hòa cứ như làm ảo thuật, rút ngay một tờ tạp chí quảng cáo ra, chỉ vào tiêu đề phía trên: “Đợi ngài làm việc xong, chúng ta đi ăn cái này được không?”
Bạch Ân nhìn đống chữ nước K rậm rạp trên đó, hỏi: “Em không hiểu nó nói gì mà?”


“Có sao đâu, ” Trịnh Hòa lật lật, chỉ vào tấm hình bé chừng một ngón tay cái ở góc dưới trang báo to đùng: “Em nhìn thế này là hiểu rồi, họ đang giới thiệu beefsteak đúng không?”
Bạch Ân im lặng, Trịnh Hòa đoán đúng.