Gần đây, hướng gió ở thành phố H không đúng lắm, để tránh tai mắt người khác, Bạch Ân dọn đến trại an dưỡng trên một hòn đảo nhỏ nằm giữa một hồ nhân tạo.
Bạch Ân cảm thấy nơi này không tồi, khung cảnh tao nhã, công tác giữ bí mật cũng tốt. Có một điều ông không hiểu nổi là đám thuộc hạ kiên quyết không chịu ngồi ca nô 30 phút mỗi ngày để tới hòn đảo xinh đẹp này báo cáo công tác. Vậy nên Bạch tiên sinh đành phải điều khiển từ xa.
Mỗi ngày có nửa giờ hội nghị, khoảng thời gian còn lại thực trống rỗng.
Mỗi lúc như thế, Bạch Ân không kìm được mà suy nghĩ miên man, sau đó ngủ quên. Nhưng hôm nay không như thế, ông đặt chủ đề là ‘nửa thân dưới’ của mình, rồi bắt đầu hồi tưởng lại những bạn giường của mình, số lượng ít đến đáng thương, tính cả cô vợ cũ thuộc dạng nữ trung hào kiệt thì nửa đời trước, tình nhân trên giường của ông chỉ đếm được hết mười đầu ngón tay, thêm vài cái ngón chân.
Bạch Ân lại bắt đầu tự hỏi, có phải do cái bệnh sạch sẽ về tinh thần mà khiến cơ thể nghẹn đến thế không, giờ mắt ông đỏ ké, ngủ không yên.
Vây xung quanh đảo đều là nước, cách liên lạc duy nhất là đi thuyền, nên ở đây thường nghe được tiếng động cơ cùng tiếng nước ào ào.
Trong đêm tối, Bạch Ân đi lang thang tới rìa đảo, phía ngoài lưới sắt cao hai mét là mặt nước đen sì cùng với thành phố lấp lánh ánh đèn.
Ông đưa tay ra ngoài hàng rào, nhưng không thể chạm tới phía bên kia, đây là điều đương nhiên, Bạch Ân biết, nhưng ông không vui, cũng không rụt tay lại, vẫn giơ ra như thế. Ông cảm thấy cảnh này giống tình trạng hiện tại của mình, có gì đó ngăn trở ông tìm kiếm, giống như hồ nước này, vây cản ông ở đây, ảm đạm không ánh sáng.
“Trịnh Hòa…”
Bạch Ân thì thào tự nói.
Trịnh Hòa, cậu sẽ như thế nào?