Áo khoác của Digger rất nặng.
Nặng vì trọng lượng của hai khẩu súng.
Của những băng đạn, chứa hàng trăm viên cỡ 22 li...
Click, click...
... loại đạn... súng trường cỡ 22 li dùng để cảnh cáo, có thể bay xa tới một dặm mà trẻ em chẳng được phép bắn nếu không có người giám sát.
Nhưng Digger sẽ chẳng bao giờ làm điều đó: để một đứa trẻ bắn súng mà không có ai giám sát.
Không phải Tye. Không, không, không bao giờ là Tye.
Hai ống giảm thanh được lắp rất khéo. Bông và cao su, bông và cao su.
Anh là, anh là người giỏi nhất...
Hai khẩu súng tự động nằm ở túi trong của chiếc áo khoác màu xanh hoặc màu đen, món quà Giáng sinh của Pamela dành cho hắn. Một khẩu súng lục vốn nằm trong ngăn đựng găng của chiếc Toyota nay được nhét vào túi áo bên phải. Bốn băng đạn nữa cho hai khẩu Uzi nằm ở túi bên trái.
Không có túi mua hàng, không có chó con...
Hắn đứng trong bóng tối và không một ai ở gần đó để ý đến hắn. Hắn tìm kiếm cảnh sát hoặc đặc vụ nhưng chẳng trông thấy ai.
Tye đang ngủ trên ghế sau của chiếc ô tô, cách đó một dãy nhà. Khi Digger để thằng bé ở lại đó thì hai cẳng tay khẳng khiu như cành cây của nó đang khoanh trước ngực.
Điều làm hắn lo lắng nhất là: Nếu cảnh sát bắt đầu nổ súng hoặc nếu Digger phải bắn bằng hai khẩu súng không được giảm thanh, Tye sẽ bị thức giấc. Rồi thằng bé sẽ ngủ không ngon.
Hắn cũng lo thằng bé sẽ bị lạnh. Nhiệt độ đang tiếp tục xuống thấp. Nhưng Digger nhớ là hắn đã gập ba cái chăn đắp trên người Tye. Nó sẽ ổn thôi. Nó đang ngủ. Bọn trẻ luôn luôn ổn trong lúc chúng ngủ.
Hắn đứng một mình ngắm nhìn vài người sắp phải lìa đời. Hắn gọi điện thoại lần cuối và giọng phụ nữ giống của Ruth trước khi bị găm miếng kính vào cổ vẫn lặp lại, "Bạn không có tin nhắn mới".
Vậy là hắn phải giết những con người này.
Họ sẽ gục xuống đất như lá rụng.
Bụp chiu bụp chiu bụp bụp...
Hắn sẽ... click... hắn sẽ xoay quanh, như một con quay, như thứ đồ chơi mà hẳn Tye sẽ thích, và hắn sẽ xả đạn vào đám đông. Đạn từ cả hai khẩu súng.
Rồi hắn sẽ lên ô tô và kiểm tra tin nhắn, nếu người chỉ dạy hắn mọi điều vẫn không gọi thì hắn và Tye sẽ lái xe cho đến khi họ tìm được... click... tìm được California.
Ai đó sẽ nói cho hắn biết nó nằm ở đâu.
Chắc không khó tìm lắm. Đâu đó ở viễn tây thôi mà. Hắn nhớ như vậy.
***
Có phải Digger đang ở đằng sau lưng anh ?
Trước mặt ?
Bên cạnh ?
Parker Kincaid tách ra khỏi các đặc vụ khác, điên tiết đi thành vòng tròn rộng gần Đài tường niệm Chiến tranh Việt Nam, rồi mất hút trong biển người. Tìm kiếm một người đàn ông mặc áo khoác tối màu. Mang chiếc túi mua hàng trên tay. Đeo một cây Thánh giá.
Quá nhiều người ở đây. Hàng ngàn, hàng chục ngàn người.
Cage đang ở phía bên kia của Đài tưởng niệm. Len Hardy thì đang ở Đại lộ Constitution. Baker và các đặc vụ tác chiến khác thì quét từ đâu kia của công viên Mall trở lại đây.
Parker định ngăn một cặp đôi đang đi bộ xuống Đài tưởng niệm và hướng họ về phía một đám cảnh sát cho an toàn hơn, nhưng anh không làm.
Đột nhiên, anh nhận ra mình đã không suy nghĩ mạch lạc.
Những câu đố. Hãy nhớ lại những câu đố.
Ba con diều hâu cùng bắt mất gà của bác nông dân...
Rồi anh hiểu ra sai lầm của mình. Anh đã tìm sai chỗ rồi. Anh bước sang một bên, ra khỏi đường đi của đám đông và phân tích mặt đất gần Đài tưởng niệm. Anh nghĩ về những mê cung của tên nghi phạm và nhận ra chắc chắn nghi phạm đã tính đến đợt tấn công thứ ba này, các đặc vụ liên bang hẳn đã có một chút ít mô tả về tên Digger. Gã sẽ bảo tên giết người không tiếp cận Đài tưởng niệm dọc theo một trong các vỉa hè, nơi hắn sẽ dễ bị ngăn lại hơn, mà sẽ đi xuyên qua rặng cây kia.
Parker nhanh chóng quay đi và lủi vào bụi cây phong cùng anh đào rậm rạp. Vẫn còn nhiều người đang tiến về phía công viên Mall nhưng anh không dừng lại để bảo họ rời khỏi khu vực này. Giờ công việc của anh chẳng còn là một người chăm nom, hay người trợ giúp, hay một ông bố nữa; anh đã trở thành một thợ săn, giống hệt như cái đêm từ nhiều năm trước, khi anh phải lùng sục trong ngôi nhà của mình, tìm kiếm Người chèo thuyền.
Tìm kiếm con mồi của mình.
Tìm kiếm một gã đàn ông vô diện trong chiếc áo choàng tối màu.
Một tên đeo Thánh giá.
Henry Czisman bước phía sau Kincaid khoảng chín mét và đang đi bộ qua Đài tưởng niệm thì thấy Kincaid đột ngột rẽ rồi lẩn vào rừng cây.
Czisman bám theo, nhìn biển người quanh mình.
Thật đúng là mục tiêu mà Digger sẽ có được ở đây !
Hắn sẽ khiến họ đổ rạp như cỏ mất.
Khẩu súng lục của Czisman vẫn lăm lăm trong tay, chúi xuống đất. Không ai trông thấy nó; đám đông đang bị phân tâm, tự hỏi có chuyện gì mà cảnh sát và đặc vụ liên bang lại bảo họ phải rời khỏi công viên.
Kincaid vẫn vững bước trong rừng cây, lúc này, có lẽ Czisman cách anh khoảng sáu mét. Tuy nhiên, vẫn có người xuất hiện ở khắp mọi nơi, hàng tá người đang ngăn cách giữa anh ta và Kincaid, còn nhà giám định tài liệu thì chẳng hề biết mình đang bị theo dõi.
Họ còn cách bức tường đen lầm lũi khoảng chín mét thì Czisman trông thấy một người đàn ông mặc áo choàng tối màu bước ra khỏi một cái cây. Cử động ấy rất thận trọng và lén lút, rõ ràng là hắn ta đang trốn đằng sau nó. Khi đi về phía Đài tưởng niệm, hắn di chuyển có mục đích rõ ràng, đầu cúi gằm, tập trung nhìn xuống đất dù chẳng vì lý do gì, cứ như hắn đang cố để không bị chú ý. Rồi hắn biến mất trong đám đông không xa Kincaid là mấy.
Czisman chạy theo hắn.
Đột nhiên, Kincaid quay đầu. Anh liếc nhìn Czisman quay đi, rồi quay lại với một cái cau mày, nhận ra mình đã thấy khuôn mặt này nhưng không sao nhớ được. Czisman quay đi và thụp xuống đằng sau một anh chàng to cao đang bê thùng đựng đá. Anh ta tin là mình đã mất dấu Kincaid. Anh ta quay lại với cuộc truy tìm của mình, một lần nữa tìm kiếm bóng dáng người đàn ông trong áo choàng tối màu.
ở đâu...?
Phải, phải, hắn đây rồi ! Một gã đàn ông ở độ tuổi bốn mươi, hoàn toàn không có gì nổi bật. Hắn đang cởi khuy áo, ngó quanh đám đông bằng đôi mắt đờ đẫn.
Rồi Czisman trông thấy có gì đó lóe lên. Một tia sáng màu vàng trên cổ gã đàn ông.
Hắn đeo một cây Thánh giá bằng vàng...
Các đặc vụ ở quán bar đã kể với anh ta rằng Digger có mang một cây Thánh giá.
Vậy là hắn rồi, Czisman nghĩ. Tên Đồ tể, Kẻ gây góa bụa, tên Quỷ...
"Này !", một giọng nói vang lên.
Czisman quay lại. Đó là Kincaid.
Ngay lúc này, anh ta nghĩ. Ngay bây giờ !
Czisman giơ khẩu súng lên, ngắm thẳng vào mục tiêu.
"Không !", Kincaid hét lên khi thấy khẩu súng. "Không."
Nhưng Czisman không có tầm ngắm. Quá nhiều người đang ở đây. Anh ta nhảy sang một bên và xô đẩy đám đông, khiến mấy người ngã sang bên. Anh ta mất dấu Kincaid.
Cách đó sáu mét, Digger hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cả hai người trên, mà chỉ nhìn vào đám đông như một tên thợ săn đang nhìn một đàn ngỗng khổng lồ.
Czisman đẩy một đám sinh viên sang bên.
"Ông làm cái quái gì đấy hả, lão già ?"
"Này..."
Czisman lờ họ đi. Kincaid đang ở đâu ? Ở đâu ?
Vẫn không có tầm ngắm ! Quá nhiều người...
Áo khoác của Digger mở ra. Ở một bên túi trong là khẩu súng tự động to tướng màu đen.
Không ai hay biết. Các gia đình, những đứa trẻ, chỉ cách tên giết người vài bước chân...
Đám đông dường như đang phình to ra vì thêm người kéo đến. Cảnh sát đang hướng dẫn tất cả mọi người đi về phía Đại lộ Constituition nhưng rất nhiều người vẫn còn nấn ná vì họ không muốn mất chỗ đứng đẹp để xem pháo hoa, Czisman nghĩ vậy.
Digger đang nheo mắt, tìm chỗ để đứng bắn. Hắn bước lên một đụn cỏ nhỏ.
Kincaid hiện ra từ đám đông.
Czisman kéo cò súng.