Gió Xuân Vô Tình

Chương 13

Edit: Na Na

Thần y?!

Nghi Huyên bỗng nhớ đến những lời Lục Tín nói hồi trước, rằng bên trong Vĩnh Thánh Thiên tông có vị thần y có thể chữa bách bệnh. Vậy ra đó là người này ư?

Người nọ nghe Lục Tín gọi hắn như vậy, thì khoé môi nhếch lên một điệu cười quỷ dị. Hắn lùi lại mấy bước, rồi nói với Nghi Huyên: “Cô không cứu được hắn đâu… Ngay từ lúc bước vào Chân Hư cảnh này, cô đã không thể cứu được hắn nữa…”

Nói hết lời, đồng thời người hắn cũng biến mất giữa màn mưa. Lục Tín mồm hô thần y định đuổi theo, nhưng sao có thể đuổi kịp. Hắn hậm hực quay lại, cẩn thận hỏi Nghi Huyên: “Cô nương quen biết thần y?”

Nghi Huyên vốn bị những lời thần bí kia chọc giận, tuy là Lục Tín hỏi cô, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt giận dữ nói: “Tôi không quen kẻ mất trí này.”

“Mất trí là sao?” Lục Tín mặt hoang mang, “Cô nương, ngài ấy là thần y của Vĩnh Thánh Thiên tông, có thể cải tử hoàn sinh đó!”

Nghe đến bốn chữ “cải tử hoàn sinh” Nghi Huyên càng thấy chán ghét hơn. Cô nhặt chậu nước lên, múc đầy chậu rồi nói với Lục Tín: “Sư huynh tôi đang cần chăm sóc, tôi về phòng trước.”

“Cô nương khoan đã.” Lục Tín chắn trước người cô, vẫn cố truy hỏi, “Nếu thần y tìm đến cô, tất có lý do. Chẳng hay cô nương kết giao với thần y ở chỗ nào?”

Lục Tín tha thiết nói, dáng vẻ nôn nóng khác hẳn ngày thường. Thái độ này khiến Nghi Huyên khẩn trương theo, “Không gọi là quen biết. Chỉ là từng gặp trên núi ngày hôm qua thôi.” Cô nói.

“Trên núi? Chỗ nào trên núi?” Lục Tín vội hỏi.

Nghi Huyên lùi lại mấy bước, đứng cách Lục Tín một khoảng, nghĩ ngợi chút sau đó đưa tay chỉ về một hướng: “Không xa mấy, cách khoảng nửa canh giờ đi bộ.”

Lục Tín nghe xong, không hỏi thêm mà cấp tốc đi ra cửa.

Nghi Huyên lúc này mới thoát khỏi hắn, bước nhanh trở về phòng. Cô đóng chặt cửa phòng, lòng vẫn chưa hết sợ hãi. Lúc này Thương Hàn lạnh lùng mở miệng hỏi: “Ai?”

Nghe thấy thanh âm của hắn, cô bỗng thấy bình tĩnh hơn. Cô xoay người bưng chậu nước đến chỗ hắn, cười nói: “Còn là ai được nữa?”

Thương Hàn chống người dậy, nhìn về phía thanh âm truyền tới nói: “Hóa ra muội không bao gõ cửa sao.”

Nghi Huyên bị hắn hỏi ngược lại như vậy, thì đành phải nói: “Ban đầu thì không, nhưng về sau ta sẽ nhớ gõ.” Cô để chậu xuống, rồi lại lấy gói thuốc cùng băng vải ra, sau đó nâng Thương Hàn dậy, nói, “Dậy nào, ta thay thuốc cho huynh.”

Thương Hàn gật đầu, sau lại hỏi: “Bước chân gấp gáp vậy là vừa xảy ra chuyện gì hả?”

Nghi Huyên cởi băng quấn trên cánh tay hắn, rồi nói qua loa: “Không có chuyện gì.”

Cô nói xong, cũng không nói thêm nữa. Chỉ chuyên tâm, cẩn thận mà cởi băng vải ra. Hôm qua hắn bị bỏng rất nghiêm trọng, chỉ sợ máu thịt dính vào băng, không cẩn thận sẽ làm rách vết thương của hắn. Nhưng chưa gỡ hết băng xuống, cô đã bị điều trước mắt làm cho kinh sợ.

Dưới lớp vải, da thịt hắn hoàn toàn không bị tổn thương. Cô không thể tin nổi, đưa tay sờ lên đó. Vì quanh năm tập võ nên da thịt hắn săn chắc đều đặn, sờ lên thấy trơn bóng như đồ sứ. Lúc này cô mới tin là mình không nhìn nhầm, nhưng vẫn chưa thể gạt hết nghi ngờ, cô lại cởi hết lớp vải băng còn lại, rồi cẩn thận kiểm tra.


Thương Hàn cảm giác thấy tay cô không hề khách khí mà sờ lên ngực hắn, thì nhíu chặt mày hỏi: “Làm gì vậy?”

Nghi Huyên đáp hùng hồn: “Bôi thuốc.”

Thương Hàn nghe vậy đành để mặc hành động của cô.

Sau một hồi xem xét, Nghi Huyên kinh ngạc phát hiện, trừ vết thương trên vai bị vuốt Phượng làm ra thì những vết thương khác đều đã biến mất. Và ngay giây phút này, cô bỗng nhớ đến con cá nhảy từ lòng bàn tay xuống nước kia. Sự sợ hãi lại dâng lên như lúc đó. Cô đưa mắt nhìn hắn, cố áp chế suy nghĩ trong đầu xuống, thật sự chả dám nghĩ ngợi nữa.

Thấy động tác cô ngừng lại, Thương Hàn hỏi: “Bôi xong rồi?”

Nghi Huyên lên tiếng đáp, rồi lấy bộ xiêm y sạch sẽ tới, phủ lên người hắn. Khi giúp hắn thắt vạt áo, vài sợi tóc của hắn khẽ xượt qua mu bàn tay, cảm giác hơi ngứa này cũng nhẹ nhàng kéo tâm tư cô lại. Ngọn lửa kia sém lên mái tóc hắn, khiến tóc hắn dài ngắn lộn xộn. Cô vuốt lên lọn tóc cháy sém của hắn, nói: “Sư huynh, ta sửa tóc giúp huynh nhé.”

Hắn không nói, chỉ gật đầu. Cô bê chiếc ghế tới, dìu hắn ngồi xuống, sau đó cầm lược cùng chùy thủ, cẩn thận cắt tóc cho hắn. Từng đoạn tóc bị cắt nhẹ nhàng rơi xuống đất, dần dần rải ra xung quanh.

Nghi Huyên nhìn đuôi tóc hắn càng ngày càng ngắn đi, cười nói: “Da tóc trên người là nhận từ cha mẹ, đáng ra không nên cắt đi. Nhưng tiếc là tóc quá dài.”

“Người tu tiên, không câu nệ những chuyện đó.” Thương Hàn đáp bình thản vô cùng.

“Đúng vậy.” Nghi Huyên nói: “Huynh vào tiên môn từ nhỏ, nhưng chưa từng thấy nhắc đến cha mẹ.”

“Chẳng lẽ muội không như vậy?” Thương Hàn hỏi vặn lại.

“Đương nhiên không.” Nghi Huyên cười đáp, “Vậy mà còn gọi sư huynh, ngay cả chuyện này cũng không biết. Ta bảy tuổi mới nhập môn. Lúc đầu cũng là tiểu thư con nhà thế gia vọng tộc đó, nhưng ta ốm yếu từ nhỏ, bệnh lâu không dứt. Nên cha mẹ mới đưa ta lên núi Thuý Hà, định cầu tiên nhân chữa bệnh. Về sau sư phụ thấy ta có phẩm chất để tu tiên nên thu ta vào tiên môn. Haiz, nhưng đến khi nhập môn mới biết, Dịch Thuỷ đình từ xưa đến nay làm gì có thuật chữa bệnh, đúng là nhập môn chẳng khác gì vào ngõ cụt!”

Thương Hàn nói: “Nhập môn chỉ vì chữa bệnh, chẳng trách muội không có chí tiến thủ.”

“Muội đúng là không có.” Nghi Huyên đáp thoải mái, “Khi mới lên núi ngày nào cũng đòi về nhà, có đứa trẻ nào trên đời này muốn rời xa cha mẹ không? Không giống như huynh là đệ tử chân truyền, sinh sống ở Dịch Thuỷ đình từ khi sinh ra, đã coi đấy như nhà mình từ lâu…” Cô nói đến đây, giọng cũng thay đổi, thoáng chút giễu cợt, “Cho nên ta mới coi thường những hành vi của huynh. Chỉ chút chuyện nhỏ đã bỏ nhà ra đi không thèm điếm xỉa, phụ lòng Chưởng môn yêu thương bồi dưỡng suốt bao năm, huynh không thấy hổ thẹn sao?”

Thương Hàn bỗng hờn giận nói: “Muội còn muốn nhắc đến những chuyện cũ này bao nhiêu lần nữa mới vừa lòng?”

Nghi Huyên cười nói: “Chỉ vì muốn nhắc nhở huynh thôi. Đừng quên trở về nhận tội với Chưởng môn, nợ cũ mười năm trước chưa tính xong đâu.”

Thương Hàn bất đắc dĩ thở dài: “Không cần muội nhắc. Khi nào vết thương khỏi hẳn, ta đương nhiên sẽ quay về Dịch Thuỷ đình.”

Câu trả lời này khiến lòng Nghi Huyên thấy vui sướng. Sớm khỏi bệnh, sớm quay về, nếu có thể như vậy thì thật là tốt…

Sau một lát, cô buông chuỷ thủ xuống, nhìn thành quả của mình. Nhìn hắn trong mái tóc ngắn nhẹ nhàng trông không quen lắm. Hắn không còn vẻ yêu mị khi còn để tóc dài nữa, giờ hắn càng thêm anh tuấn sáng sủa hơn. Cô hài lòng tự khen mình: “Tay nghề của mình thật giỏi à!”

Thương Hàn đưa tay sờ lên tóc, nói: “Quá ngắn.”


“Nói cái gì!” Nghi Huyên bất mãn, “Bị lửa thiêu còn thế thôi, muội chỉ sửa có chút, đừng có đổ tại muội nha.”

“Không đùa cợt ta là được rồi.” Thương Hàn nói vậy rồi buông mắt xuống cười.

Nghi Huyên đứng sau lưng Thương Hàn nên đương nhiên không nhìn thấy nụ cười này. Nghe hắn nói vậy thì lòng cô bỗng dấy lên một cảm xúc không rõ, cô nghiêm túc hỏi hắn: “Huynh thật sự cho rằng, ta sẽ thừa dịp huynh bị thương, mà cố ý đùa cợt huynh sao?”

Thương Hàn trầm mạc một lát rồi đứng dậy, quay về phía cô nói: “Muội nói xem.”

“Đương nhiên không phải!” Nghi Huyên phẫn nộ, “Ta là loại người ấy sao? Huynh đừng có lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!”

“Vậy là được rồi.” Thương Hàn gật đầu, nói vô cùng tùy ý.

Nghi Huyên nhất thời tắt nghẹn, không biết có nên tranh cãi với hắn nữa không. Nhưng cuối cùng, cô nhịn. Cô xoay người cầm cái chổi đến, vừa quét sạch đống tóc, vừa bất mãn lầm bầm: “Uổng công mình tận tâm tận lực, đúng là không biết lòng người tốt…”

Cô chỉ lầm bầm, có khi còn không rõ âm vậy mà Thương Hàn lại nghe được hết, bỗng cười rộ lên. Hắn nghe động tác làm việc bận bịu gấp gáp của cô, đợi một lát mới nói: “Đưa ta ra ngoài một lát đi.”

Nghi Huyên vừa quét xong, nghe hắn yêu cầu vậy thì đi đến dìu hắn, lại khẽ lẩm bẩm: “Đi một lát thì đi một lát, đi mệt rồi về mà ngủ nhé, đừng có sai bảo người ta nữa.”

Khi còn ở Dịch Thủy đình, Thương Hàn đã quá biết cô sư muội om sòm này rồi, dường như luôn luôn mở miệng nói không ngừng. Bây giờ có lẽ vì mất thị lực nên thính lực trở nên nhạy cảm hơn, những âm thanh hắn vốn coi là ầm ĩ, giờ nghe thấy lại cảm nhận được trăm nghìn cảm xúc. Dưới sự bực tức đó có giấu một chút không cam lòng, giấu chút cô đơn nhưng vẫn đặc biệt dịu dàng.

Lúc này, cô đẩy cửa phòng, mưa lất phất rơi xuống mặt hắn, cảm giác hơi ngưa ngứa, từng hạt mưa cứ rơi đều đặn nhẹ nhàng, như vỗ về lên gương mặt hắn. Cảm xúc này hắn chưa bao giờ cảm nhận được…

“À, quên mất trời vẫn đang mưa. Để muội tìm ô.” Nghi Huyên nói rồi quay người vào phòng, tìm chiếc ô giấy dầu đến rồi nhẹ nhàng bung ra che trên đầu hắn.

Thương Hàn nở nụ cười nhợt nhạt, chìa tay ra ngoài tán ô. Những giọt mưa tinh tế rơi xuống lòng bàn tay hắn, làm cho nụ cười hắn càng đậm thêm.

“Thường nghe nói “Xuân vũ như tô”, quả đúng là vậy.” Hắn cười, nhẹ giọng nói.

(Đầy đủ: “Xuân vũ như tô, đông miên tiểu thảo khai mị nhãn; Thu phong nhược trà, hạ phục vạn vật thấm tâm tỳ.” Xuân vũ như tô: Mưa xuân rơi ngọt ngào. Ai có thể dịch 2 câu trên thì pm mình nhé.)

Nghi Huyên bật cười, “Thật không ngờ, Thương Hàn sư huynh chúng ta cũng có hứng thú như vậy.”

Giọng nói cô thể hiện rõ ý giễu cợt chế nhạo, nhưng khi lắng nghe kỹ thì lại cảm nhận được sự vui mừng ấm áp trong đó. Khi nói đến chữ “sư huynh” thì giọng có hơi lên cao, mang theo sự gấp gáp mất tự nhiên, tựa như đang che giấu điều gì đó.

Nhưng hắn không cố phân tích nữa, chỉ nâng tay lên cầm cán ô cùng cô, nói: “Không cần đỡ ta. Dẫn ta đi là được.”

Ánh mắt Nghi Huyên bất giác rơi xuống tay hắn, ngập ngừng một lát mới nói: “À. Huynh cẩn thận dưới chân nhé.”

Hai người đi chầm chậm, chưa đi được mấy bước, đã thấy có nữ tử từ xa đến gần. Có thiếu nữ trẻ, cũng có những phụ nữ đã có chồng phong thái thướt tha duyên dáng, họ đều che những chiếc ô đủ màu sắc, trên mặt mang nét cười tươi như hoa. Đợi đến khi họ đến gần, người phụ nữ đi đầu hơi cúi người chào, tươi cười nói: “Thật khéo, chúng tôi đang định đến mời hai người đây.”

Nghi Huyên không biết chuyện gì nên cũng chào hỏi lại rồi chờ họ nói tiếp.

Người phụ nữ kia quan sát Nghi Huyên một chút rồi than thở: “Cô nương không có trang phục khác sao? Mặc màu trắng thuần thế này không hợp với không khí ngày lễ lắm.”

“Ngày lễ?” Nghi Huyên ở trên núi nên từ lâu đã không còn để ý đến thời gian, nay nghe bà ấy nhắc đến, nên càng ngỡ ngàng.

“Hôm nay là ngày Thượng Tị*, mọi người đều đến ven hồ ở trấn Tây dự tiệc rượu. Chúng tôi nghĩ, tuy cô nương mới đến đây, nhưng không thể lạnh nhạt với cô nương được. Cô nương mau đi du ngoạn cùng chúng tôi nào.” Người phụ nữ nói.

(*Thượng Tị: Tuần đầu tháng Ba âm lịch gọi là ngày Thượng Tị. Là tập tục nước Trịnh cứ ngày ấy là làm lễ cầu mát.)

Nghi Huyên nhìn Thương Hàn một cái, đang định cự tuyệt thì người phụ nữ kia tựa hồ như nhìn ra lòng cô, lại nói: “Vị tiểu ca này cũng đi cùng nhé.”

Nói xong cũng không đợi hai người đáp lại, những nữ tử đó đã đến gần, vừa lôi kéo vừa đẩy đi, nhất quyết kéo họ ra khỏi tòa nhà.