Nếu chịu khó coi lịch thì Lưu Tam nên biết hôm nay là ngày “không nên đi ra ngoài” mới phải. Sáng sớm vừa ra ngõ đã gặp con chó điên của Trương lão nhị, cũng may hắn biết khôn tháo chạy kịp thời, dè đâu giỏ hồng bị rớt hết phân nửa. Ra tới đường thì xâu tiền duy nhất trên người lại bị một thằng tiểu tặc trời đánh thánh đâm móc mất. Vầy đã đủ xúi quẩy chưa hả? Nhưng cái đen đủi hơn còn ở phía sau nữa kìa.
Lúc về nhà đi ngang một chiếc cầu nhỏ đã thấy một người từ đằng xa đi lại. Thân cầu nhỏ hẹp chỉ đủ cho một người qua lọt, theo lẽ hắn qua cầu trước, người kia phải dừng bên đầu cầu nhường hắn qua mới phải, có ai ngờ người nọ cũng đi lên cầu luôn.
Từ hồi sớm Lưu Tam đã phải nén cơn tức, thầm nghĩ ta không làm gì được con chó điên kia giờ tới ngươi ta cũng chịu lép vế à? Tức thì hắn mở miệng chửi bới om sòm. Chẳng ngờ người kia nhìn hắn với bộ dạng đần cả ra, nhìn hắn mi thanh mắt tú như vậy ai dè lại là một tên ngốc tử.
Nếu là ngày thường Lưu Tam đã không so đo với thằng ngốc làm gì, nhưng hôm nay hắn xui tận mạng thiệt mà. Bụng bảo dạ rằng lẽ nào ngay cả một tên khù khờ cũng không muốn nhường hắn sao chớ? Chỉ thuận tay đẩy một cái mà tên đó cũng không biết tránh nữa, ngã nhào xuống sông cái ùm luôn.
Lưu Tam sợ cuống quít cả lên, dù là thằng khờ đi nữa nhưng làm người ta chết đuối cũng bị kiện lên quan phủ chứ phải chơi à? Hắn lật đật đi coi tình thế ra sao, chưa chi một trận cuồng phong từ sau đã thổi hắn bay tuốt muốt. Lưu Tam sợ tới đơ người quên cả la lối, tới khi mông đập xuống đất cái bịch hắn mới sực tỉnh, gân họng la lên bài hãi. Vừa xoa mông vừa lồm cồm bò dậy mới phát hiện hắn rớt cách bờ sông tới ba trượng lận.
Còn chưa kịp rủa tiếp thì thêm tiếng nước nữa văng lên tung tóe, Lưu Tam quay đầu chỉ thấy một cuộn nước dâng lên trên mặt sông, tiếp theo một bóng đen phóng tuốt lên cao, chỉ một bước đã đáp xuống bờ. Nhìn kỹ đúng là người thiệt!
Người trần sao có bản lĩnh này chớ? Trong đầu Lưu Tam nảy lên tắp lự: “Hà bá hiển linh!”
“Á! Bớ người ta có quỷ!” Kèm theo một tiếng hét thảm thiết, Lưu Tam ba chân bốn cẳng chạy mất hút. Vì thất kinh hồn vía nên lúc bỏ chạy đã bất cẩn té ngã, nhưng hắn cũng không thấy đau nhức gì, bật lên lảo đảo liên xiên chạy tiếp.
Chỉ trong một ngày, tin hà bá hiện thân ở con sông nhỏ đã lan truyền khắp đầu đường ngõ hẻm. Nghe đâu vị hà bá này còn xua ác khuyển cắn rớt nửa mông tên Lưu Tam bán hồng nữa.
“Đồ ngu!” Thân người ướt sũng liếc lưng Lưu Tam một cái, đôi mắt ưng nháng ý cười châm biếm, lầm bầm rủa một câu rồi không đếm xỉa gì nữa, đi một mạch tới đặt thân người trong lòng xuống cỏ, động tác đầy ôn nhu cẩn trọng.
Vóc người hắn quả rất cao to, một thân hắc y thấm ướt sũng, chẳng những không hề chèm nhẹp thảm hại mà còn làm nổi bật thân hình tráng kiện của hắn. Nếu nhìn kỹ ngươi sẽ phát hiện hóa ra hắn anh tuấn vô cùng, ánh mắt thập phần sắc bén, ngũ quan xuất sắc nổi trội, quả đúng là một mỹ nam tử tràn trề dương khí. Chỉ tiếc người khác mới nhìn hắn đã bị cái khí thế ma đạo tàn độc làm chết khiếp đi được, còn ở đó bạo gan ngắm người này anh tuấn với lại không anh tuấn, phi phàm với chả phi phàm được à?
Trên người kẻ này có một loại khí âm tà lãnh diễm, tuy đã bị nước làm phai bớt nhưng vẫn cảm giác được. Cái này cũng có thể do nơi hắn sinh trưởng rét lạnh quanh năm cũng nên.
Đúng vậy, hắn không phải là người Trung Nguyên, thậm chí rất ít khi tới đây, nhưng lại có nhiều người biết tên của hắn. Nếu bọn chúng biết hắn tới chắc mẩm sẽ rơi vào trạng thái kinh hồn bạt vía, càng sửng sốt nữa kìa.
Lý ra hắn không nên xuất hiện mới phải.
Vì hắn chính là Đoàn Phi Ưng.
Đoàn Phi Ưng đưa tay khẽ vỗ má người kia: “Trầm Nhạn Thạch, Nhạn Thạch, tỉnh lại mau!”
Trầm Nhạn Thạch nằm trên bãi cỏ, ấn đường khẽ chau, đôi mắt nhắm nghiền, thần sắc nhuốm cơn đau khổ không thể diễn tả làm lòng người không khỏi quặn thắt, thật chỉ muốn vươn tay miết trán cho y.
Đoàn Phi Ưng vươn tay ra thật, nhưng là để thăm dò hơi thở của y, tuy rằng rất mỏng manh nhưng cũng may y vẫn còn sống.
“Có phải bị sặc nước không?” Đoàn Phi Ưng lẩm bẩm, hai tay khẽ nhấn bụng Trầm Nhạn Thạch vài cái. Trầm Nhạn Thạch ho dồn dập một hơi, miệng phun ra mấy ngụm nước.
Một tiếng rên nối theo, đôi mắt đã mở ra.
Vẻ mặt Đoàn Phi Ưng hớn hở áp sát mặt y: “Trầm Nhạn Thạch, ngươi đỡ chưa vậy?”
Đôi mắt Trầm Nhạn Thạch khẽ chớp vài lần nhưng y không trả lời hắn.
“Nè, thật ra ngươi nói chuyện được không đó?” Đoàn Phi Ưng quả nhiên không biết nhẫn nại là gì, chưa chi đã sốt ruột rồi.
Nhưng hồi đáp hắn vẫn là lặng im.
Cuối cùng Đoàn Phi Ưng phát hiện có chuyện không bình thường thì phải: Tuy mắt Trầm Nhạn Thạch mở to nhưng trống hoác, nét mặt lại thẫn thờ.
Đoàn Phi Ưng khẽ vỗ mặt y: “Nhạn Thạch, Nhạn Thạch? Ngươi nói gì đi, ngươi đừng dọa ta chứ!”
Ánh mắt kia vẫn giương to thất thần, đôi đồng tử không phản chiếu bất kỳ thứ gì, chỉ có đôi môi mấp máy vài cái, y thở dài một hơi:
“Tại sao cứu ta làm gì?”
‘Tại sao cứu ta làm gì’ ư? Hình như ai tự tử không thành cũng đều nói câu này, nhưng vào tai Đoàn Phi Ưng lại chói tai ghê gớm. Sao gần đây nhìn y lúc nào cũng thiếu sinh khí, cứ bộ dáng lừ đừ nửa sống nửa chết? Làm người ta thấy vừa tức vừa xót xa, thiệt muốn tát y một cái cho tỉnh… nhưng lại không nỡ.
Hắn hỏi vặn lại: “Tại sao muốn chết?”
Trầm Nhạn Thạch suy nghĩ một hồi: “Sống tiếp thật mệt quá.”
“Mệt? Ngươi có biết trên đời có biết bao nhiêu người sống chẳng những mệt mỏi mà còn đau khổ nữa không? Ngươi có biết một số người ráng nhẫn nhịn cay đắng để sống nhưng còn một số kẻ thể nào cũng vô phương làm vậy được không?”
“Đó là vì bọn họ còn có điểm quyến luyến thế gian này.”
“Còn ngươi thì sao?”
“Ta…” Nhớ đến thái độ ỡm ờ của Nhạc Tử Thanh, sự căm thù ngờ vực của Phượng Cử, nỗi lạnh lùng vô tình của phụ thân, Trầm Nhạn Thạch cười thảm lắc đầu, “Người quyến luyến ta đã không cần đến ta nữa rồi.”
“Những kẻ không cần ngươi thì còn gì đáng cho ngươi lưu luyến hả?” Ngữ âm hắn đột nhiên nâng cao, ám chỉ cơn tức giận trong lòng cũng dâng theo. Đã biết trước y sẽ nói vậy nhưng không ngờ nghe xong vẫn tức giận. Trầm Nhạn Thạch, uổng công cho ngươi thông minh tuyệt đỉnh lại vì gì mà ngu dại phiền muộn tới mức này! Người thật sự yêu ngươi thì ngươi chẳng thèm ngoảnh nhìn, lại vì một kẻ như thế vứt bỏ mạng sống của mình!
“Trầm Nhạn Thạch cái tên ngu ngốc này, nếu bọn chúng đã không cần tới ngươi thì dù ngươi có chết chúng cũng không đau lòng miếng nào đâu! Đây đúng là ngươi thực sao? Ngươi thấy sống hai mươi năm trên đời này đủ rồi hả? Hai mươi năm nay ngươi có hưởng thụ sung sướng chút nào không? Ngươi đã đạt được thứ ngươi muốn chưa? Có lúc nào ngươi thật lòng lớn tiếng cười chưa hả? Chết thế này ngươi cam tâm sao? Trầm Nhạn Thạch, mạng sống của ngươi rẻ mạt vậy à?”
Càng nói càng lên máu, đột nhiên hắn xô mạnh Trầm Nhạn Thạch xuống đất: “Đủ rồi, đủ rồi! Ta chịu đủ cái bộ dáng dở sống dở chết của ngươi rồi. Ngươi muốn chết thì cứ chết đi, ta không quản ngươi nữa!” Đùng đùng đứng dậy bước đi, chỉ vài bước đã mất hút sau hàng liễu ven sông, quả nhiên bảo đi là đi cái một.
Nước sông lặng lẽ trôi đều, đất trời một vùng buốt lạnh. Gió thu ào ào bạt tới, đem chút phảng phất mát lạnh cùng hiu quạnh thổi vào lòng người, thật lạnh, thật rất lạnh. Trơ trọi và im ắng, đừng nói là người nằm đấy, cả tình cảnh tựa hồ cũng bị lãng quên.
Đi rồi, đều đi cả rồi, không ai nguyện ý quan tâm đến mình, không ai…
Dòng lệ lặng lẽ rơi xuống, từ khóe mắt chảy qua gò má, cuối cùng hóa thành những giọt sương trên lá, óng ánh đẹp đến thê lương.
“Đừng khóc, Nhạn Thạch, đừng khóc mà.” Một đôi tay to lớn ôm sát y vào lòng, đôi môi ấm nóng khẽ khàng chạm tóc mai của y, “Ngươi khóc khiến ta đau lòng lắm.”
Một dòng khí ấm áp lặng lẽ ngấm vào, không hiểu vì sao nước mắt càng thêm tuôn chảy, nỗi ủy khuất kềm nén dưới đáy lòng bao nhiêu năm như tìm được nơi trút bỏ, miên man tràn ra theo nước mắt.
Đến khi phát giác, y đã bắt đầu thuật hết những chuyện quá khứ của bản thân, những tâm tình chôn sâu trong lòng không muốn ai biết… Y cũng không phải như người ta đã tưởng, vẫn luôn thản nhiên, vẫn luôn ôn hòa. Sở dĩ y thản nhiên là do đã quen với thất vọng, cũng bắt đầu không còn đòi hỏi thứ gì; sở dĩ y ôn hòa cũng vì biết sẽ không ai lưu tâm đến mình, cho nên mới ra sức để không thu hút sự chú ý của người khác.
Chỉ có bản thân mới biết, y chính là tự ti. Bởi vì tự ti nên cứ luôn nhượng bộ, nhất là đứng trước vầng sáng rực rỡ chói lòa của Phượng Cử. Chuyện lúc ấu thơ càng khiến y thêm thấm thía sự xấu xa của mình.
“Giờ ngươi đã biết ta là loại người ra sao, người như ta vốn không đáng để người khác quan tâm.” Bất đắc dĩ nở một nụ cười chua chát, lòng người trông thấy cũng ướm mùi cay cay.
“Tuy ngoài miệng ngươi nói vậy, thực chất trong lòng vẫn thầm mong có người xem trọng ngươi, quan tâm tới ngươi.” Hắn cười rộ khi thấy đôi mắt khẽ kinh ngạc của y, “Ta nói không đúng sao? Ngươi vẫn còn thứ để nắm bắt mà. Nhạn Thạch, nếu chuyện quá khứ làm ngươi đè nén như vậy thì hãy quên nó đi. Chuyện xưa đã không thể sửa được, nhưng chuyện nay vẫn cần phải theo đuổi, việc trong quá khứ không cách nào vãn hồi thì hãy dứt khoát buông tay, cái gì cũng gánh trên lưng thế này sớm muộn cũng bị đè chết thôi.”
Trầm Nhạn Thạch nghe mà ngơ ngẩn, trong lòng như có gì đó tác động sâu sắc. Thật là, đã đảo một vòng chết đi sống lại thì còn gì không bỏ xuống được sao?
Nghĩ vậy bỗng chốc thấy bản thân nhẹ nhõm đến khó tả, như trút bỏ được tay nải vừa nặng vừa vô dụng xuống, cảm giác thư thả dễ chịu đã lâu chưa cảm thấy.
“Ngươi có biết tại sao con mắt lại nằm phía trước không?”
“Hả?”
“Là vì muốn ngươi phải luôn nhìn về phía trước.”
Cái gì thế này? Đây là đạo lý của nhà nào chứ?
Kẻ nói chuyện cứ cố tình làm mặt trịnh trọng mà không biết lời nói của mình mắc cười tới cỡ nào, bề ngoài dọa người chết khiếp càng nổi bật thêm mấy phần… Cuối cùng Trầm Nhạn Thạch cũng kềm hết nổi bật cười ha hả.
“Ngươi cười gì đó?” Đoàn Phi Ưng nheo mắt lại ——- Đây là cử chỉ báo hiệu hắn sắp tức giận. Tuy hắn rất thích nhìn Trầm Nhạn Thạch tươi cười nhưng nếu y cười hắn thì tư vị này thiệt không dễ chịu tí nào. Huống chi người này vừa rồi còn muốn sống muốn chết, hiếm hoi lắm mới thấy đích thân hắn có hảo tâm nói đạo lý cho nghe, y còn dám thản nhiên cười nhạo hắn sao?
“Không có gì.” Trầm Nhạn Thạch gắng nén cơn cười, “Không ngờ ngươi cũng có thể nói những lời– những lời có đạo lý như vậy.”
Lời này đúng là chói tai thiệt: “Nói ‘cũng có thể’ là sao? Hừ, sao ta lại không thể nói ra những lời có đạo lý hả?”
Vì ngươi có phải người chịu nói đạo lý đâu. Song câu này cũng chỉ nghĩ thầm mà thôi, không dám chọc giận tên ma vương này nữa —— Mặc dù y biết hắn sẽ không đối xử với mình như thế.
“Sao ta không thể nói ra những câu có đạo lý chứ?” Cái giọng kia còn đang tức anh ách gặng hỏi cho tới cùng, bộ dáng hùng hổ của kẻ nhất quyết không chịu nhả ra.
Người lớn không cần chấp nhặt với tiểu hài tử làm gì. Trầm Nhạn Thạch chỉ mỉm cười không trả lời, mặc cho tên kia oán giận một bụng không ngớt. Tâm tình thả lõng rồi nên mới phát hiện y phục của mình ướt đẫm, thảo nào thấy lạnh như thế. Gió thu xào xạc thổi tới làm cả người bất giác rúng lạnh.
“…Ngươi đúng là không biết phân biệt tốt xấu gì cả—”
“Ách xì!”
***
Ngọn lửa đỏ bừng tỏa nhiệt ấm áp chiếu sáng cả sơn động. Trên đống lửa là một giá cây tạm gác lên, có vài mảnh y phục vắt ngang.
“Ngươi muốn nói chuyện thì cứ nói, không được phép làm loạn.”
“Ta làm loạn chỗ nào? Tay ta làm loạn sao? Hay chân làm loạn hả?” Sắc mặt Đoàn Phi Ưng đầy vẻ vô tội nhưng ánh mắt chớp nháy ra điệu cười giễu.
Không sai, tay chân của hắn quả thực rất chỉnh tề ngay ngắn, làm loạn làm bậy chính là đôi mắt hắn kìa. Ánh mắt của hắn đảo liên tục trên thân thể lõa lồ của Trầm Nhạn Thạch, không chút che dấu dục vọng khiến y nhớ tới những ngày tháng hoang đàng trên Thiên Sơn. Ban đầu không thấy có gì bất ổn, bây giờ toàn thân cứ bất thường làm sao, mới hối hận sao ngay từ đầu không chịu quay về Triệu phủ, còn ở cùng một nơi với tên sắc lang này.
Nếu Trầm Nhạn Thạch còn nói tiếp “Ánh mắt của ngươi làm loạn” thì tên Đoàn Phi Ưng kia nhất định sẽ hỏi tới cùng, “Ánh mắt của ta nhìn chỗ nào mà ngươi nói làm loạn?” Câu tiếp theo chắc chắn Trầm Nhạn Thạch không có mặt mũi nào nói ra miệng. Nói không chừng còn khiến Đoàn Phi Ưng được đằng chân lân đằng đầu hỏi mãi, sau cùng còn dồn y —— Da mặt lúc sau của tên đó Trầm Nhạn Thạch đã sớm lĩnh giáo rồi.
Cho nên cách tốt nhất là nói lảng sang chuyện khác:
“Sao ngươi lại tới đây? Không phải ngươi đã thề sẽ không đặt chân khỏi Thiên Sơn nửa bước sao? Chẳng lẽ… ngươi tới tìm ta?”
Y đoán không sai, Đoàn Phi Ưng đích thực là đến tìm y. Hôm đó sau khi Đoàn Phi Ưng tỉnh rượu phát hiện không thấy Trầm Nhạn Thạch đâu, hắn điên cuồng lùng sục mọi ngõ ngách. Cả chính hắn cũng không hiểu vì sao bản thân rơi vào hố sâu đến vậy, lúc phát giác thì chân đã lún sâu xuống bùn, có muốn rút cũng rút không ra.
Cứ tưởng không còn gặp lại sẽ dễ dàng quên đi mối tình này, nhưng hắn không ngờ nỗi tương tư cứ dầm dề từ ngày này sang ngày khác, mỗi ngày chịu đủ hành hạ giày vò. Ban ngày nơi đâu nghe thấy chạm nhìn cũng đều không thoát khỏi nét cau mày và nụ cười mỉm của Trầm Nhạn Thạch, đêm về đăm chiêu suy tưởng cũng không ngoài mỗi lời nói mỗi cử chỉ của y. Chưa đến nửa tháng Đoàn Phi Ưng đã muốn rồ dại, cuối cùng nỗi mong nhớ Trầm Nhạn Thạch đã chiến thắng tất cả.
Hắn là một kẻ thích hành động theo bản tính, luôn ngông cuồng tùy tiện như vậy. Dù hắn rất xem nặng lời hứa, nhưng nghĩ tới nếu đời này không thể ở cùng với người mình yêu thương thì tiếp tục sống còn lạc thú gì? Chẳng thà quăng bỏ lời thề chết bất đắc kỳ tử đó cho rồi. Một khi nghĩ đến nước này thì còn gì phải băn khoăn nữa? Hắn tức khắc dẫn theo Huyền Thổ sứ xuống Thiên Sơn.
Dọc đường đi chính miệng hắn dò la hành tung của Trầm Nhạn Thạch, lại sợ trên đường đã lỡ mất dấu nên ra lệnh cho Huyền Thổ sứ phi nước đại đến Trầm gia trang đón đường trước, bọn họ chia làm hai ngả hành sự. Rốt cuộc hắn phát hiện bóng Trầm Nhạn Thạch trong căn tửu *** nhỏ ở Trương Gia Khẩu, đúng lúc tên chưởng quầy muốn giết Trầm Nhạn Thạch bịt miệng hắn liền ra tay cứu giúp. Vốn muốn ngay thời khắc tốt đẹp “anh hùng cứu mỹ nhân” này ra mặt, không ngờ đã nhác thấy bóng Trầm Phượng Cử và Nhạc Tử Thanh đi về hướng này. Tên Trầm Phượng Cử hận hắn tới thấu xương, tuy hắn không có gì phải sợ bọn chúng nhưng suy nghĩ một hồi lại thấy hai người này dù sao cũng là thân nhân của Trầm Nhạn Thạch, giáp mặt chỉ sợ sẽ làm cho Nhạn Thạch khó xử, cuối cùng đành nhẫn nhịn mà ẩn thân đi.
—— Loại người biết lo nghĩ cho người khác như hắn vậy, biết lúc nào cần nhẫn nại thì nhẫn nại quả thực đáng quý mà.
Sau đó hắn theo y đến Triệu phủ, túc trực bên ngoài không rời một bước. Hôm đó trông thấy Trầm Nhạn Thạch đi ra hắn đã lặng lẽ bám theo nên mới đúng lúc then chốt cứu y một mạng.
“Ngươi muốn bắt ta quay về sao?”
“Nếu ngươi chịu theo ta thì đâu phải là bắt.” Ngữ điệu không còn mạnh miệng như nãy nữa.
Trầm Nhạn Thạch kinh ngạc nhìn hắn: “Nếu ta không chịu thì sao?”
Đoàn Phi Ưng thở dài một hơi, đã đoán trước y sẽ không chịu mà: “Tính cách của ngươi vẫn bướng bỉnh như vậy, chuyện ngươi không ưng lòng ai dám ép ngươi được chứ?”
“Vậy ngươi phải quay về rồi?” Hắn chịu sao? Phá bỏ lời thề hạ sơn mà lại xách tay không về hả?
“Ai nói ta về?” Đoàn Phi Ưng xịu mặt xuống nói, “Nếu ngươi không chịu theo ta thì ta sẽ ở lại đây, ngày nào cũng quấy rầy ngươi, khuyên giải ngươi, dùng tấm chân tình của ta để làm ngươi xúc động, rồi cũng có ngày ngươi theo ta trở về.”
Trầm Nhạn Thạch nhìn hắn một thoáng, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao…”
Đoàn Phi Ưng cầm lấy tay y: “Không lẽ ngươi còn không hiểu tâm ý của ta sao?”
Sự thâm tình trong đôi mắt hắn thẳng thắn và chân thành khiến toàn thân Trầm Nhạn Thạch rung động, y khẽ rút tay về: “Ta đáng đến vậy sao?”
“Đáng chứ!” Hắn bá đạo siết chặt tay y, “Đáng giá vô cùng, ta nói đáng là đáng! Một khi ta đã minh bạch chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không thay đổi!”
Hắn ngập ngừng một lát: “Ta biết trong lòng ngươi vẫn chưa cởi bỏ được mối thắt đối với ta, nhưng không hề gì, Đoàn Phi Ưng ta là con người gì chứ, ai dám so bì với ta hả? Việc ngươi cảm mến ta là chuyện sớm muộn mà thôi!” Vẻ mặt hắn vênh váo làm tàng hệt như đã nắm chắc phần thắng rồi vậy.
Có điều lần này Trầm Nhạn Thạch không có cười hắn, y chỉ cúi đầu, không biết thứ tràn dâng trong tim có phải là cảm động không nữa. Cũng không biết có liên quan đến đống lửa hay không mà trong lòng thấy ấm áp khoan khoái vô cùng, đã lâu lắm y không có thứ cảm giác này rồi.